Chương 46

Lời này thật giả lẫn lộn, hư hư thực thực, nhưng bà ta thương con gái ruột của mình là sự thật không thể chối cãi, nên nói đến đây bà ta không cần phải diễn nữa, nỗi buồn từ tận đáy lòng trào lên, trên mặt hoàn toàn không nhìn thấy sự giả tạo.

Đã nói đến mức này, Vân Bách Thành đã tin ít nhất tám phần.

Viên thị vươn tay nắm lấy quần áo của Vân Bách Thành, tiếp tục khóc lóc nói: “Lão gia, A Kỳ của chúng ta, lão gia, tôi cầu xin ông, A Kỳ không giống A Noãn. Ông cũng đã thấy rồi, tuy A Noãn còn nhỏ, nhưng không biết đã có bao nhiêu tâm kế, gả nó đến nhà họ Phùng mới có thể trở thành Phùng phu nhân thực sự oai phong tài giỏi. Còn A Kỳ nhà chúng ta, nó thực sự không được, thực sự không được...”

Vân Bách Thành nhìn Viên thị, ngẩn người đến mức không nói nên lời.

Chỉ có một trai một gái Vân Kỳ và Vân Hạo lớn lên bên cạnh ông ta, đương nhiên tình cha con cũng sâu đậm.

Còn Vân Noãn, nhiều năm nay trước khi Vân Noãn tới Bắc Bình cũng chỉ gặp vài lần, lại vì một số vướng mắc trong lòng, tình cảm cha con được bao nhiêu chứ?

Nếu thực sự phải gả, thì lời của Viên Lan Tú cũng gần giống với suy nghĩ trong lòng ông ta.

Nhưng mà...

Vân Bách Thành nhìn đỉnh đầu của Viên thị, không rõ vui giận vui mà hỏi: “Vậy, ban đầu bà định làm thế nào?”

Bàn tay đang nắm quần áo Vân Bách Thành của Viên thị khựng lại, trong lòng thình thịch một tiếng, bà ta cân nhắc, càng thêm cẩn thận nói: “Cũng, cũng không làm gì cả, lão gia, tôi còn có thể làm gì được? Trong bữa tiệc sinh nhật của Phùng đại phu nhân, bà ấy muốn gặp tiểu thư của các nhà, ta chỉ muốn dẫn A Noãn đến nhà họ Phùng cho Phùng đại phu nhân xem thử...”

Vân Bách Thành vẫn không biểu cảm, Viên thị không giữ nổi nữa khóc lóc quỳ xuống dựa vào đùi Vân Bách Thành, nói: “Lão gia, tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tôi có tư tâm, A Kỳ là do tôi mang thai suốt chín tháng mười ngày, chúng ta một tay chăm sóc nuôi con bé lớn lên từng chút một, tôi thật sự không nỡ, không nỡ...”

Không biết qua bao lâu, cuối cùng tay của Vân Bách Thành cũng đặt lêи đỉиɦ đầu bà ta, sau đó trượt xuống vai, cuối cùng thở dài một tiếng thật nặng nề.

Sáng sớm hôm sau, Vân Noãn dắt A Bích kéo hành lý xuống lầu, nhìn thấy Vân Bách Thành và Viên Lan Tú đang ngồi trong sảnh.

Vân Bách Thành thấy A Bích đang kéo hành lý, trên mặt lại thoáng qua một chút tức giận, tâm lý khó khăn lắm mới xây dựng được, tâm trạng muốn đối xử tốt với đứa con gái này lại bị phá hủy hoàn toàn.