Vân Noãn nói cô đã viết thư về Duyên thành hỏi chuyện ông ta và Trần Noãn ly hôn, còn không biết cha mẹ sẽ phẫn nộ đến mức nào.
Viên thị liếc nhìn sắc mặt của Vân Bách Thành, biết trong lúc nhất thời ông ta không thể hoàn toàn chấp nhận, trong lòng lại suy nghĩ một chút, nói: “Lão gia, thực ra tôi nghe bác cả nói... e là Phùng đại phu nhân cũng không sống được bao lâu nữa, Phùng đại phu nhân và Hầu thị đấu với nhau nhiều năm như vậy, sao có thể cam tâm sau khi chết lại để Hầu thị ngồi vào vị trí đó.”
“Lần này nói là Phùng thứ trưởng chọn vợ hai, chi bằng nói là nhà họ Phùng đang chọn Phùng phu nhân nhiệm kỳ tiếp theo... nghe nói, lần này Phùng đại phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật còn mời nhiều phu nhân tiểu thư đến như vậy, chính là muốn chọn một cô gái vừa mắt hợp lòng mình cho Phùng thứ trưởng để đè bẹp Hầu thị...”
Đây hoàn toàn là một vở kịch do Viên thị bịa đặt ra để thuyết phục Vân Bách Thành, nhưng kỳ lạ là vở kịch này nghe lại khá hợp lý, quả nhiên suy nghĩ của Vân Bách Thành lại lung lay.
Phu nhân của Phùng Hậu Bình, Thứ trưởng Chính vụ.
Vân Bách Thành đã rung động rồi, nhưng ông ta cũng không phải đồ ngu ngốc, ông ta nhìn chằm chằm Viên thị, tựa như muốn nhìn thấu bà ta từ trên xuống dưới.
Ông ta nói: “Phu nhân của Phùng thứ trưởng? Lan Tú, bà không thích A Noãn, hay nói đúng hơn là nhiều năm nay bà cực kỳ căm ghét mẹ con Trần thị. Nếu có chuyện tốt như vậy thật, bà sẽ nghĩ đến nó sao? Lan Tú, bà có giấu tôi chuyện gì nữa không?”
Viên Lan Tú bị Vân Bách Thành nhìn chằm chằm đến mức chột dạ, nghe ông ta chất vấn thì lập tức nhân cơ hội rơi nước mắt, che giấu sự dao động trong mắt.
Bà ta ngồi bệt xuống đất, dựa vào mép giường, giả vờ khóc nức nở vô cùng đau buồn một hồi lâu, ai oán nói: “Phải, lão gia, phải... tôi có chuyện giấu ông.”
Nói đến đây lại nức nở không thành tiếng.
“Lão gia, Phùng Hậu Bình… người mà lúc đầu ông ấy nhắm đến không phải là A Noãn, mà là A Kỳ của chúng ta. Ông ấy muốn một phu nhân có thể giao thiệp tiếp đãi với người Tây, A Kỳ nhà chúng ta lớn lên ở Anh, phù hợp yêu cầu của ông ấy nhất, ông ấy bèn đến tìm bác cả... Vì chuyện này nên bác cả… bác cả mới đẩy A Noãn ra.”
“Lão gia, vị trí phu nhân của Phùng Hậu Bình thì tốt thật, nhưng Hầu thị ở nhà họ Phùng lại không dễ đối phó, Phùng đại phu nhân xuất thân như vậy mà còn bị bà ta đánh cho mức không có chút sức lực chống đỡ, còn A Kỳ nhà chúng ta... lão gia, A Kỳ nhà chúng ta trông thì lanh lợi, nhưng ông rõ nhất con bé được chúng ta nuông chiều từ nhỏ, nào có chút tâm kế nào, nếu nó có chút tâm kế thì đã không bị A Noãn dắt mũi rồi. Tôi sợ nếu gả nó đến nhà họ Phùng e là sẽ bị Hầu thị gặm đến mức không còn vụn xương nào.”