Vân Noãn nghiêng đầu nhìn cô một cái, xua đi sự buồn bã vừa rồi, híp mắt cười nói: “Có gì mà buồn chứ, em xem tôi cũng không sao mà. Em yên tâm, một khi bức thư đó được gửi về Duyên thành, nhất định mẹ sẽ không đợi đến tháng mười một nữa, e là sắp tới Bắc Bình rồi.”
Tám phần là ông bà nội cũng sẽ đi cùng, đến lúc đó giải quyết mọi chuyện một lần là xong.
Nghĩ đến việc sắp được gặp mẹ, Vân Noãn cảm thấy chút đau đớn trên người thật sự chẳng thấm vào đâu, còn vui vẻ hẳn lên.
Phòng ngủ chính của Vân Bách Thành và Viên thị.
Vân Bách Thành nhìn Viên thị, ánh mắt dò xét.
Mãi một lúc sau, ông ta mới hỏi: “Lan Tú, rốt cuộc là tại sao bà lại cho A Noãn đến Bắc Bình?”
Viên thị là người đầu ấp tay gối với ông ta, ông ta hiểu rất rõ tính cách của bà ta.
Nhiều năm nay, Viên thị đều căm ghét sự tồn tại của mẹ con Trần thị, vì năm đó ở Bắc Bình ông ta hứa với bà ta là nhất định sẽ cưới bà ta, sau đó sẽ cùng bà ta đi du học, thậm chí còn chiếm đoạt thân thể của bà ta, sau khi về Duyên thành lại kết hôn với Trần thị, còn có con, ông ta có lỗi, bà ta càng có lý do để hận.
Nhưng lần này, bà ta lại khuyên ông ta đón Vân Noãn đến Kinh thành.
Vân Noãn nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn, thực chất lại khıêυ khí©h khắp nơi.
Ông ta thấy rõ Viên thị bị kích động không ít lần, nhưng ngoài mặt đối xử với Vân Noãn lại không chê vào đâu được, ngay cả hôm nay Vân Noãn sỉ nhục bà ta như thế mà bà ta vẫn lên tiếng bênh vực cô.
Vân Bách Thành ích kỷ, nhưng không ngu ngốc.
Có những chuyện chỉ cần không chạm đến lợi ích của ông ta, ông ta chỉ là không muốn để tâm mà thôi.
Viên thị chịu dỗ dành Vân Noãn, đối với ông ta là chuyện tốt.
Nhưng bây giờ đến nước này, Viên thị vẫn dỗ dành Vân Noãn, tại sao?
Viên thị bị hỏi, sắc mặt thay đổi, trong lòng thoáng phức tạp.
Đến nước này rồi, bà ta cũng không phải đồ ngốc, sao có thể không nhận ra Vân Noãn hoàn toàn không phải là cô gái nhỏ dễ dàng sai khiến như bà ta nghĩ?
Bà ta quan sát hành động trước sau của Vân Noãn, sau khi liên kết lại càng cảm thấy thâm sâu khó dò, bà ta hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Lúc này tận đáy lòng của bà ta hoàn toàn không muốn dây dưa với cô nữa, mà càng muốn đuổi Trần thị và Vân Noãn ra khỏi cửa nhà họ Vân, không còn dính líu gì nữa, chỉ là bác cả của bà ta ép bà ta phải gả Vân Kỳ cho Phùng Hậu Bình, bà ta đã đẩy Vân Noãn ra, hoàn hoàn không còn đường lui nữa rồi.