Ông ta dựa lại vào ghế sofa, thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Phòng Vân Noãn.
“Xì”, Vân Noãn hít một hơi, nói: “Nhẹ chút, nhẹ chút, đau.”
“Đau, tiểu thư còn biết đau ạ!” A Bích hậm hực nói, muốn vỗ mạnh tiểu thư nhà mình một cái, nhưng khi chạm lại càng cẩn thận nhẹ nhàng hơn.
Vân Bách Thành ném chén trà dùng lực rất mạnh, tuy Vân Noãn né được, nhưng chén trà ném vào tường bị vỡ vụn, Vân Noãn đứng gần, mảnh vỡ bắn tung tóe, có không ít văng vào người coi.
Da dẻ chả Vân Noãn mịn màng mềm mại, những mảnh vỡ đó cứ thế mà găm vào da cô.
Lúc đó cô không hề nhíu mày, về đến phòng mới kêu la với A Bích.
A Bích kiểm tra tỉ mỉ giúp cô, nhặt những mảnh sứ nhỏ ra, vừa nhặt vừa đỏ mắt.
Tiểu thư nhà họ, từ nhỏ được lão thái gia, lão thái thái, phu nhân… nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, có bao giờ từng chịu khổ, chịu ngược đãi như vậy?
Cô nói: “Tiểu thư, sao người lại to gan như vậy chứ, dù sao nơi này cũng là nhà họ Vân ở Bắc Bình, là địa bàn của bọn họ, không có ai bảo vệ người hết, người việc gì mà phải liên tục khıêυ khí©h bọn họ, đối đầu với bọn họ...”
“Tôi không muốn ở đây nữa, một ngày cũng không muốn.” Vân Noãn lầm bầm nói.
Trước kia cô đã bàn bạc với mẹ của mình, phải đối phó với bọn họ trước, đợi đến tháng mười một mẹ cũng đến Bắc Bình rồi tính sau.
Nhưng cô ở nhà họ Vân này, ngày nào cũng bị rình rập, đối phó với mấy người đó.
Căn phòng này, đồ đạc của cô, e là mỗi ngày đều bị người hầu tên A Hoàn kia lục lọi khắp nơi.
Tuy nói cô có thể đối phó được, nhưng cuộc sống bên ngoài vui vẻ biết bao, có rất nhiều việc cô muốn làm, có thể làm, cô còn muốn phải nhanh chóng nắm rõ tình hình, lên kế hoạch cho tương lai của mình và mẹ thật sớm, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian vào mấy người Vân Bách Thành và Viên thị nữa.
Hôm nay Vân Kỳ lên cơn, lại có Lăng Hạ trợ công, đương nhiên cô phải nắm bắt cơ hội mà khuấy động chuyện này lên.
A Bích thoáng dừng lại, im lặng, không nói thêm lời nào.
Trong không gian im lặng, cô lại nghe A Noãn nói: “A Bích, tôi nhớ mẹ của mình rồi.”
Giọng nói hạ thấp xuống, giống như đang thì thầm.
Trong lòng A Bích quặn thắt, nước mắt suýt trào ra.
Cô vội vàng rụt tay lại, chớp mắt, muốn nén nước mắt trở lại. Cô đang nhặt mảnh sứ nhỏ cho Vân Noãn, không thể để tầm mắt mờ được.