Vân Bách Thành kinh ngạc trừng mắt nhìn Vân Noãn, ngọn lửa giận dữ vừa phồng lên như bị dội một xô nước đá, cháy xèo xèo, vừa nóng rát vừa đau đớn, nhưng khí thế lại không thể dâng lên được nữa.
Viên thị đứng phía sau Vân Noãn sau cơn kinh hãi lại vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn lấn át cả nỗi nhục nhã phải chịu ngày hôm nay.
Rõ ràng Vân Bách Thành và Trần Tố Uyển đã ly hôn, nhưng Vân Bách Thành lại không chịu nói chuyện này cho Vân lão thái gia và Vân lão thái thái biết, để cha mẹ chồng vẫn coi Trần Tố Uyển là con dâu mà nuôi ở Duyên thành, mọi gia tài tiền riêng đều tùy ý bà phung phí, thứ gì tốt cũng thiên vị bà, còn bà ta thì không được lợi lộc gì.
Người đời vẫn coi Trần Tố Uyển là chính thất của chồng bà ta.
Chuyện này đã trở thành mối hận nhất trong lòng Viên Lan Tú. Trước kia Vân Noãn không ở Kinh thành, không ai nhắc đến thì thôi, nhưng bây giờ Vân Noãn lảng vảng trước mắt mỗi ngày, thỉnh thoảng lại khơi mối hận cũ vết thương cũ của bà ta ra, bà ta sớm đã hận không thể vạch trần chuyện đó, để Trần Tố Uyển cút khỏi nhà họ Vân.
Vân Noãn lại không để ý đến suy nghĩ của bọn họ. Cô nói xong thì khẽ cúi đầu hành lễ với Vân Bách Thành đang ngã ngồi trên ghế bành với vẻ mặt co giật như trúng gió, sau đó tự mình rời khỏi phòng khách, đi lên phòng mình ở trên lầu.
Vân Noãn vừa lên cầu thang, cuối cùng Vân Bách Thành cũng tìm lại được giọng nói của mình, ngón tay chỉ vào bóng lưng của Vân Noãn, run run còn chưa nói hết câu thì Viên thị lại lao đến trước mặt ông ta, cầu xin nói: “Lão gia, hôm nay A Noãn mệt mỏi cả ngày rồi, ông cứ để con bé nghỉ ngơi một ngày, ngày mai rồi nói tiếp có được không? Hơn nữa chuyện hôm nay cũng không thể đổ lỗi hết cho A Noãn, nếu không phải con gái nhà họ Lăng kia đáng ghét, A Kỳ lại nhất thời bồng bột thì sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy. Lão gia, mọi người bình tĩnh lại, xem xét rõ ràng rồi nói có được không?”
Vân Bách Thành nhìn Viên thị đại nhân đại lượng đang cầu xin ông ta thì có chút không hiểu, nhưng ông ta cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mệt mỏi tột độ.
Nói thật, trước đó ông ta cảm thấy đôi mắt không chút xao động của Vân Noãn thuần khiết trong sáng bao nhiêu thì bây giờ khi đối diện với đôi mắt đó ông ta lại cảm thấy đáng sợ bấy nhiêu.