Viên thị cười lắc đầu nói: “Lão gia, vợ chồng là một, chỉ cần ông tốt, tôi chịu chút tủi thân thì có sao.”
Tháng sáu, Duyên thành, nhà tổ nhà họ Vân.
A Noãn duỗi bàn tay nhỏ xinh gõ nhẹ lên lá thư đặt trên bàn, nhìn những nét chữ ngay ngắn, mạnh mẽ trên thư… A Noãn bĩu môi thầm nghĩ trong lòng, chữ viết khá đẹp nhưng người thì không ra làm sao.
Tay của A Noãn rất đẹp, mềm mại, non nớt, nhìn giống như trong suốt, lung linh hơn cả chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay của cô.
Trần thị ngồi một bên mỉm cười nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng lại pha chút cưng chiều.
Lá thư này vừa được gửi đến từ Bắc Bình, là thư mà Vân Bách Thành viết cho Vân lão gia.
Trong thư nói A Noãn đã lớn rồi, ông ta muốn đón cô tới Bắc Bình đi học, cũng là để cô mở mang tầm mắt.
Bây giờ là thời đại chính phủ mới, muốn gả cho thanh niên môn đăng hộ đối, gia thế tốt, học vấn tốt, có tiền đồ, thì không đọc sách, không có kiến thức là không được.
Không thể cứ để cô ở lại Duyên thành sau đó gả cho một cựu thân sĩ kiểu cũ được.
Mặc dù Vân lão gia có phần cổ hủ, nhưng không phải là người hoàn toàn không có kiến thức, nếu không thì năm xưa ông cũng đã không gửi con trai cả tới Bắc Bình học, còn để con đi du học.
Tuy nhiên, Vân lão gia vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con dâu cả là Trần thị, vẫn luôn khoan dung với hai mẹ con Trần thị.
Cho nên ông không lập tức đưa ra quyết định mà cho gọi hai người lên chính phòng, đưa thẳng lá thư cho Trần thị, để Trần thị tự mình quyết định.
Theo ý của Vân lão gia và Vân lão phu nhân, thực ra bọn họ thấy con dâu cả cứ ở dưới quê phụng dưỡng hai ông bà cũng không phải là cách, con trai cả đã về nước, thì nên đón con dâu và cháu gái đến Bắc Bình sống cùng nhau mới phải.
Còn về phía Viên thị, đã bước chân vào cửa thì nên hành xử theo quy tắc, cần thế nào thì phải thế ấy.
A Noãn đọc xong lá thư, cũng suy xét trước sau các vấn đề cần cân nhắc một lượt, sau đó quay sang nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, chúng ta sẽ đi Bắc Bình ạ?”
Chúng ta, chứ không phải con.
Trần thị mỉm cười hỏi: “A Noãn có muốn đi Bắc Bình học không?”
A Noãn nghĩ, đương nhiên là cô muốn rồi.
Cô là tiểu thư nhà họ Vân sinh ra và lớn lên ở đây không sai, nhưng thực ra cô không chỉ là Vân Noãn, lúc sinh ra cô còn mang theo những ký ức khác.