Chương 39

Vân Bách Thành nhìn Vân Noãn thản nhiên như không có chuyện gì, trong lòng đã giận dữ ngút trời, nhưng ông ta cũng biết mình không thể chỉ nghe lời từ một phía của con gái lớn, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Hôm nay ở trường, con có ở trước mặt mọi người nói mẹ con mới là chính thất cưới hỏi đàng hoàng của nhà họ Vân, nói phu nhân chỉ là vợ lẽ không?”

Vân Noãn nhướng mày, lặng lẽ nhìn lại Vân Bách Thành, nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Mặt Viên thị cứng nhắc, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lão gia, A Noãn vừa mới về nhà, những chuyện này có thể để sau...”

“Con gái nhà họ Lăng kia có vu khống chị của con là con của ta và Lan Tú sinh ra trước khi kết hôn không?” Vân Bách Thành không để ý lời khuyên của Viên thị, hai mắt phun lửa, cắn răng nghiến lợi chỉ chằm chằm hỏi Vân Noãn.

Vân Noãn cười nói: “Vu khống hay không con không biết, nhưng cậu ấy có nói thật...”

“Nghiệt nữ.”

Vân Noãn còn chưa dứt lời, Vân Bách Thành đã chộp lấy chén trà bên cạnh ném mạnh về phía Vân Noãn.

Vân Noãn né tránh, chén trà đập vào bức tường sau lưng cô, vang lên một tiếng “choang”, mảnh sứ, nước trà và lá trà văng tung tóe, chỉ làm mọi người trong sảnh rùng mình... ngoại trừ Vân Noãn.

Vân Bách Thành tức giận không chỉ vì bảo vệ Viên thị, bảo vệ con gái lớn Vân Kỳ mà bảo vệ thể diện và danh dự của ông ta!

Danh tiếng trong sạch của ông ta hoàn toàn bị nghiệt chướng này hủy hoại!

Lời đồn đáng sợ, mà một đồn mười, mười đồn trăm, sau này không biết sẽ bị thêu dệt thành cái gì, lát nữa lại thành con gái lớn không phải con gái ông ta, không biết sao ông ta lại bị cắm sừng!

Còn chuyện ông ta và Trần thị ly hôn, vốn dĩ hiện tại đang yên ổn không có chuyện gì là tốt nhất, lại bị nghiệt chướng này khuấy động lên, sau này còn không biết sẽ như thế nào!

Viên thị, Vân Kỳ và người hầu trong sảnh đều bị cơn phát tiết đột ngột của Vân Bách Thành làm cho sợ hãi.

Vẻ mặt của Vân Noãn lại không hề thay đổi, cô nhẹ nhàng búng những mảnh sứ và lá trà bắn vào người mình đi, lúc này mới ngước mắt nhìn Vân Bách Thành, ánh mắt trong trẻo nói: “Cha, con hoàn toàn không nói dối, những lời này, từ nhỏ ông bà nội đều dạy dỗ con như vậy, cha có ý kiến gì thì đợi ông bà nội tới Bắc Bình, cha tự mình nói với họ đi. Còn về chuyện cha và mẹ đã ly hôn…”

Cô liếc nhìn Vân Kỳ, khẽ nhún vai nói: “Chuyện này cũng là lần đầu tiên con biết, có thật hay không con cũng không rõ, nhưng con đã viết thư về hỏi ông bà nội rồi, nếu là thật con tin mẹ rời nhà họ Vân nhất định sẽ không như Vân Kỳ nói, phải dựa vào sự ban ơn và thương hại của cha, ở lại nhà họ Vân mới sống được.”