Chương 35

Cô lạnh lùng nói: “Cha và mẹ tôi có hôn ước từ nhỏ, thành hôn dưới sự chủ trì của ông bà nội ở Duyên thành vào năm Khánh An thứ bảy của triều đại trước, sau đó cha tôi mới sang Anh du và cũng sau đó, ông ấy mới nạp dì Viên cũng là mẹ của cô ở Anh, chín năm sau tức là dân quốc năm thứ ba, dì Viên mới làm lễ dâng trà cho mẹ tôi, xem như chính thức bước vào cửa.”

Đầu Vân Kỳ “ong” lên một tiếng, tất cả máu đều dồn lên não, cô ta chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Những ánh mắt đó vô cùng nóng rát, tựa như đốt trụi tất cả quần áo đang che đậy sự xấu hổ của cô ta.

Cô ta hoàn toàn không cần suy nghĩ mà thét lên: “Nói bậy, mommy của tôi không phải vợ lẽ, daddy đã ly hôn với mẹ của cô rồi!”

Mọi người mắt chữ O mồm chữ A nhìn Vân Kỳ và Vân Noãn, kinh ngạc là Vân phu nhân thế mà lại từng làm lễ dâng trà cho thϊếp thất, và hơn hết là... tất cả mọi chuyện đều làm người ta sững sờ!

Ngay cả Lăng Hạ cũng có chút sửng sốt, cô biết mẹ của Vân Noãn mới là chính thê của Vân xử trưởng, nhưng không biết hai người đã ly hôn.

Chuyện này cũng không thể trách cô được, chuyện ly hôn ngay cả người nhà họ Trần, cậu cả Trần, cậu hai Trần cũng không biết, huống chi là người ngoài.

Vân Kỳ nói xong câu đó thì sự xấu hổ giận dữ ban đầu cũng tan biến, lưng cũng thẳng lên.

Cô ta thở phào một hơi, ngẩng mặt, cao giọng nói với Vân Noãn: “Đúng là mẹ của cô đã kết hôn gả vào nhà họ Trần theo sự sắp đặt của triều đại trước, nhưng đó là triều trước, bây giờ đã là chính phủ mới rồi. Daddy và mommy của tôi đã tổ chức hôn lễ trong nhà thờ ở Anh, dưới sự chứng kiến của linh mục, ký giấy đăng ký kết hôn của chính phủ mới.”

“Còn mẹ của cô, daddy của tôi vừa về nước đã ly hôn với bà ta nên mommy của tôi mới là chính thất. Chỉ là daddy của tôi thương hại mẹ của cô, biết bà ta là một người phụ nữ kiểu cũ rời nhà họ Vân sẽ không sống nổi nên mới cho phép bà ta ở lại nhà cũ ở quê Duyên thành.”

Lúc này cô ta đâu còn nhớ tới lời Viên thị dặn là phải dỗ dành Vân Noãn, hòa thuận với Vân Noãn?

Thanh danh của bản thân cô ta mới là quan trọng nhất, nếu không sau này ở trường cô ta còn mặt mũi nào nữa?

Vân Noãn nghe Vân Kỳ lớn giọng nói ra chuyện mà người cha hời của mình cực lực che giấu giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, còn gì mà “thương hại mẹ cô... cho phép bà ta ở lại nhà cũ ở quê...”, Vân Noãn hoàn toàn không tức giận, không… ngược lại trong lòng cô còn đang vui như nở hoa.