Chương 33

Vì vậy, tiểu thư nhà quan thường có cảm giác ưu việt hơn tiểu thư thương gia, nhưng những người như Lăng Hạ lại coi thường sự làm màu, tự cho mình là đúng của một số tiểu thư nhà quan đó.

Cho nên trong lớp đã ngầm chia thành hai phe.

Một phe là tiểu thư nhà quan đứng đầu là Phùng Nùng con gái của Phùng Hậu Bình, Thứ trưởng Chính vụ Nội chính Xử Bộ Ngoại giao. Một phe là vài tiểu thư thương gia đứng đầu là Lăng Hạ.

Phùng Nùng là con gái của vợ lẽ của Phùng Hậu Bình sinh ra, nhưng vợ cả của Phùng Hậu Bình cũng không có con cái, cô ta được đăng ký dưới danh nghĩa vợ cả, tương đương với con của chính thất, hơn nữa cha của cô ta quyền cao chức trọng, trong lớp này không có cha của người nào có thể vượt qua ông ta, nên cô ta rất được hoan nghênh.

Khi cô Chung chủ nhiệm của khối năm dẫn Vân Noãn vào lớp, mọi người đang vây quanh Phùng Nùng nói về tiệc sinh nhật của mẹ cô ta.

Tiệc sinh nhật của Phùng đại phu nhân sẽ mời không ít phu nhân, công tử của quan chức cấp cao trong chính phủ mới, những người có mặt ở đây cũng không phải ai cũng nhận được lời mời.

Vân Noãn bước vào lớp, mọi người đều quay đầu nhìn cô.

Lúc này Vân Noãn mặc váy học sinh màu trơn bằng vải bố, toàn thân không có trang sức nào khác ngoài hoa tai ngọc trai mỏng nhẹ trên tai và một chiếc vòng ngọc trên cổ tay.

Tóc tết hai bím bình thường, phần mái trước được cắt rất dày, che hết trán xuống đến giữa lông mày và mắt, làm dung mạo hoàn mỹ ít nhất cũng bị che mất năm phần.

Tuy vẫn xinh đẹp, nhưng đối với các tiểu thư thời thượng đang có mặt mà nói, thì kiểu tóc và trang phục như vậy vẫn rất quê mùa, sức công phá bèn giảm đi rất nhiều.

Ở nhà Vân Noãn thường “vô tình” kí©h thí©ɧ Viên thị và Vân Kỳ một chút, nhưng ở ngoài cô không quen thuộc tình hình nên vẫn rất kín đáo.

Chưa đến giờ học, cô Chung giới thiệu một hồi, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho Vân Noãn, bảo cô làm quen với mọi người sau đó rời đi trước.

Trong lớp chỉ còn dư một chỗ trống ở hàng cuối, nên Vân Noãn ngồi ở hàng cuối cùng.

Phùng Nùng liếc nhìn Vân Noãn, nhếch mép, nói với Vân Kỳ: “Đây là em gái nhà quê của cậu à? Quả nhiên là rất mộc mạc.”

Vân Kỳ cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Quả nhiên con nhà quê thì vẫn là con nhà quê.

Vân Kỳ đã được mommy dặn dò, ở trường học phải cố gắng khoan dung với Vân Noãn, đối xử “tốt” với cô, như vậy vừa có thể nâng cao bản thân lại vừa khiến Vân Noãn rơi vào thế bị động.

Cô ta liền cười nói: “Ưm, A Noãn lớn lên ở quê từ nhỏ, nhưng daddy của mình vẫn luôn mời giáo viên cho em ấy, nên bài vở của em ấy rất tốt.”