Nhưng cô lại rưng rưng nước mắt nhìn hắn bảo hắn phải đối xử tốt với “em họ”, người cô đầu óc có vấn đề này còn nghĩ đến chuyện gả đứa “em họ” kia cho hắn, để củng cố quan hệ thông gia giữa nhà họ Liêu và nhà họ Phùng.
Còn Phùng Hậu Bình, hắn nhìn cái bộ dạng béo ú nhớp nháp của Phùng Hậu Bình là muốn đá ông ta vào nồi nước sôi luộc một lần.
Phùng Hậu Bình phát đạt, thăng tiến nhanh chóng trong chính phủ mới hoàn toàn là nhờ nhân lực và tài lực của nhà họ Liêu hậu thuẫn phía sau, nhưng ông ta phát đạt xong lại đi tẩy não cô của hắn thành ra cái dạng này.
Hắn nhớ lúc nhỏ, cô của hắn không phải là một người nhu nhược dễ bị bắt nạt, tự lừa dối mình như thế này.
Nhà họ Liêu bọn họ đã có thể đẩy Phùng Hậu Bình lên thì cũng có thể kéo ông ta xuống.
Chỉ là cô của hắn lại nhất quyết bảo vệ Phùng Hậu Bình, ra vẻ không có ông ta thì không sống nổi.
Hắn... Không nói đến việc ở nhà họ Phùng, hắn hoàn toàn không muốn gặp bất kỳ ai trong nhà họ Phùng.
Hắn không hiểu tại sao con cháu nhà họ Liêu tính cách của ai cũng dứt khoát thâm độc, lại sinh ra được một người kỳ lạ như cô của hắn.
Phùng đại phu nhân thấy cháu trai gọi mình một tiếng “cô” xong thì lại im bặt, trên mặt có chút buồn bã. Bà ta lại thở dài, nói: “A Hành, thật ra dượng của con...”
Bà ta vừa mới mở lời, nhìn thấy sắc mặt của cháu trai không được tốt lắm, lập tức nuốt những lời sau vào, đổi lời: “A Hành, cuối tháng sau là sinh nhật cô, dượng con nói vì sức khỏe của cô không tốt, mấy năm nay đều chưa tổ chức sinh nhật tử tế cho cô, lần này muốn đứng ra tổ chức một bữa thật hoành tráng.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt vốn tái nhợt ốm yếu của bà ta lại lóe lên một chút hồng hào hiếm hoi, sự buồn bã lúc nãy quét sạch, mang theo ý cười mà nói tiếp: “Đến lúc đó dượng của con sẽ mời hầu hết các quan chức trong chính phủ mới cùng với phu nhân, công tử và tiểu thư đến. A Hành, nhà họ Liêu chúng ta ở tận Lĩnh Nam, chỉ có con là đang ở Bắc Bình thôi, đến lúc đó con cũng đến tham gia được không?”
Vừa nói bà ta vừa bảo Lâm Mãn đưa cho Liêu Hành một danh sách, nói: “Dượng của con đã soạn thảo một danh sách khách mời, bảo cô xem còn ai muốn thêm vào hoặc không thích muốn xóa đi không. A Hành, con xem xem, con có muốn mời thêm ai không?”
Liêu Hành nghe lời cô của mình, đang suy nghĩ ý đồ của Phùng Hậu Bình là gì, ánh mắt lướt qua danh sách khách mời mà Lâm Mãn đặt trên bàn trước mặt, dừng lại ở hai chữ Viên Vân.
Phùng Hậu Bình hoàn toàn không còn tình cảm với cô của hắn, không ly hôn với bà ta hoàn toàn là vì không dám đắc tội với nhà họ Liêu mà thôi.