Chương 3

Sau khi Viên Lan Tú đến Anh thì phát hiện mình đã mang thai hơn ba tháng, hai người lập tức tổ chức lễ cưới theo kiểu phương Tây ở Anh, bảy tháng sau Viên Lan Tú sinh ra đứa con gái lớn là Vân Kỳ.

Còn Trần thị ở quê nhà Duyên thành, sinh Vân Noãn muộn hơn Viên Lan Tú một tháng.

Vân Bách Thành ở Anh chín năm, sau khi chính phủ mới thành lập được ba năm, tức là Dân quốc năm thứ ba thì về nước.

Sau khi ông ta về nước thì nhậm chức ở Bắc Bình.

Nhà mẹ đẻ của Viên Lan Tú là nhà họ Viên thuộc tầng lớp quyền quý mới của chính phủ mới.

Viên Lập Dũng anh cả của bà ta là Tham sự chính vụ Bộ Ngoại giao của chính phủ mới.

Sau khi Vân Bách Thành và Viên Lan Tú về nước, Viên Lập Dũng đã lo cho Vân Bách Thành một chức vụ ở Giáo Dục Thính của chính phủ mới, sau đó cũng nhờ sự quan tâm của đối phương mà ông ta không ngừng thăng tiến, hiện tại đã ở vị trí Phó trưởng phòng.

Vì vậy, tình cảm vợ chồng của Vân Bách Thành và Viên Lan Tú vẫn luôn rất tốt.

Còn Trần thị ở quê nhà Duyên thành, dù trong gia phả nhà họ Vân thì bà vẫn là vợ của Vân Bách Thành, nhưng theo yêu cầu của nhà họ Viên, Vân Bách Thành đã lén cha mẹ làm giấy ly hôn ở chính phủ mới.

Ban đầu Vân Bách Thành và nhà họ Viên muốn Trần thị ký giấy kết hôn chấp nhận làm vợ lẽ, nhưng Trần thị lại rất cứng đầu, thà ký giấy ly hôn chứ không chịu ký giấy kết hôn làm vợ lẽ.

Chuyện này làm Vân Bách Thành cảm thấy rất bất mãn với Trần thị.

Ông ta nghĩ Viên thị hiền lành, cũng chấp nhận được bà, chẳng qua chỉ là bảo bà ký một tờ giấy đồng ý làm vợ lẽ để nhà họ Viên thấy, ở quê thì bà vẫn là chính thất, nhưng bà lại nhất quyết không chịu, cứ khăng khăng ép ông ta ký giấy ly hôn, đúng là làm người ta tức giận.

Tuy nhiên, may mắn là Trần thị còn khá hiểu chuyện, không làm ầm lên, bà vẫn ở nhà họ Vân tại Duyên thành, cha mẹ và người nhà ở Duyên thành cũng đều không biết chuyện này, cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn.

Lúc này, Vân Bách Thành nghe lời của Viên thị, trong đầu lập tức thoáng qua dáng vẻ của con gái A Noãn mà ông ta gặp vào dịp Tết, trong lòng lập tức hiểu ý của vợ.

Con gái có nhan sắc như vậy, giữ lại ở quê đúng là quá đáng tiếc.

Ông ta nói: “Chuyện này là chuyện tốt, nhưng đứa nhỏ đó có chút không hiểu chuyện, đón nó về nhà, e là bà sẽ phải chịu đựng nó, để bà phiền lòng rồi.”