Liêu Hành không nói gì, Lâm Mãn đang suy nghĩ còn gì để nói nữa không, thì có người hầu bên ngoài đi vào truyền lời: “Tam gia, Cô phu nhân đến rồi, đang ngồi uống trà trong sảnh.”
Liêu Hành nhíu mày, Cô phu nhân trong lời người hầu này là cô của hắn, vợ của Phùng Hậu Bình, Thứ trưởng Nội chính xử Bộ Ngoại giao của Chính phủ mới.
Liêu Hành xuất thân từ nhà họ Liêu ở Lĩnh Nam.
Nhà họ Liêu nguyên là thế gia võ tướng trăm năm ở Lĩnh Nam, vào triều đại trước phần lớn con cháu trong nhà đều là hải quân tướng lĩnh ở Lĩnh Nam.
Sau này triều đại trước bất ổn, gia tộc dần chuyển nghề sang kinh doanh, chủ yếu làm về mảng vận tải biển, gần như độc quyền các bến cảng tư nhân ở Lĩnh Nam.
Năm xưa quân đội Chính phủ mới khởi nghĩa, một phần lớn quân hỏa đều do nhà họ Liêu vận chuyển lậu vào.
Chính phủ mới thành lập, cha của Liêu Hành lập tức nhậm chức Thính trưởng Hải vụ Thính đặt trụ sở tại Lĩnh Nam, tổng quản thương mại đường biển.
Thế hệ nhà họ Liêu này có ba người con trai, Liêu Hành là người con trai thứ ba, hắn và anh cả Liêu Kỷ cùng mẹ, còn anh hai Liêu Giới là con vợ lẽ, Liêu Kỷ và Liêu Giới đều ở lại Lĩnh Nam quản lý việc kinh doanh cho gia tộc, còn Liêu Hành thì ở bên ngoài nhiều hơn.
Liêu Hành đi đến sảnh, Phùng đại phu nhân nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, đặt chén trà xuống, cười dịu dàng với Liêu Hành nói: “A Hành, lần này con đến Kinh thành sao không nói với cô một tiếng, nếu không phải cô nghe người bên dưới nhắc đến thì còn không biết con đã tới.”
Chưa kịp đợi Liêu Hành trả lời, bà ta lại nhìn xung quanh, ho khan hai tiếng, thở dài: “Haizz, ngày thường căn nhà này cũng không có người ở, rất lạnh lẽo, người hầu cũng không có bao nhiêu, sao con có thể ở được chứ? Con lại không ở đây lâu dài, sao không đến chỗ cô ở?”
Liêu Hành vẫn không trả lời, tự mình đi đến chiếc ghế bành đối diện Phùng đại phu nhân ngồi xuống, gọi một tiếng cô sau đó im lặng.
Hắn hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với cô của mình.
Có gì mà nói chứ, Phùng đại phu nhân biết rõ hắn đến Kinh thành có rất nhiều chuyện làm ăn phải xử lý, sao có thể ở nhà họ Phùng.
Hơn nữa Phùng đại phu nhân ốm yếu, tính cách lại nhu nhược, bà ta và Phùng Hậu Bình không có con cái, nội trạch nhà họ Phùng bây giờ hoàn toàn do vợ lẽ của Phùng Hậu Bình quản lý.
Hễ nghĩ đến Phùng Nùng, con gái của người vợ lẽ đó mỗi lần nhìn thấy hắn là hai mắt sáng rực như chó thấy xương, mặt dày ngày nào cũng vây quanh gọi hắn “anh họ” “anh họ”, hắn chỉ muốn bịt miệng cô ta lại hoặc bẻ gãy cổ cô ta, để cô ta mãi mãi không thể nói được lời nào nữa.