Hắn muốn đè tấm ảnh xuống dưới, nhưng lại không nhịn được mà muốn nhìn, đúng là thiếu đòn mà.
Lâm Mãn nói: “Vân tiểu thư là con thứ của Vân Bách Thành, là con gái của Trần phu nhân, vợ chính thất của Vân Bách Thành sinh, bà cũng là chị của Trần nhị gia.”
Hắn cố ý nói là Trần phu nhân, chứ không phải Vân phu nhân.
Hắn không nói chuyện Trần thị và Vân Bách Thành đã ký đơn ly hôn, chuyện đó đã được viết rõ ràng trên tờ giấy ngay bên dưới bức ảnh của Vân Noãn và Trần Triệt Chi rồi.
“Trước đây Vân tiểu thư vẫn luôn sống với Trần phu nhân ở Duyên thành, lần này Vân Bách Thành đón cô ấy đến Bắc Bình được cho là để đưa cô ấy đi học ở trường nữ sinh. Vân tiểu thư đã thi sát hạch ở trường nữ sinh Yên Hoa rồi, theo lời giáo viên ở đó thì Vân tiểu thư học hành rất tốt, trình độ đó có thể vào thẳng đại học nữ sinh Yên Kinh, chỉ là cô ấy còn nhỏ tuổi, nhà trường đề nghị cứ để cô ấy học ở Yên Hoa một năm trước, lấy bằng tốt nghiệp, năm sau hãy vào đại học Yên Kinh.”
“Hơn nữa cô ấy là con thứ của Vân Bách Thành, con gái lớn của Vân Bách Thành cũng đang học ở Yên Hoa, từ trước đến nay cô con gái lớn đó rất được Vân Bách Thành cưng chiều, nên chắc chắn Vân Bách Thành không nỡ đưa Vân tiểu thư vào đại học trước để lấn át con gái lớn.”
“Tại sao Vân Bách Thành lại đột nhiên đón cô ấy đến Bắc Bình?” Liêu Hành đột nhiên ngắt lời hỏi.
Chuyện này thì hắn làm sao biết được, Lâm Mãn lẩm bẩm trong bụng, hắn chỉ có thể điều tra được những chuyện đã xảy ra, và những lời nói moi được từ miệng người khác, hắn không thể điều tra được người ta nghĩ gì trong lòng... Hắn quên mất cái câu ai lấn át ai vừa nãy cũng là lời suy đoán của chính hắn.
Lâm Mãn suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Nghe nói khi Vân tiểu thư còn ở Duyên thành, Trần phu nhân vẫn luôn thuê giáo viên Tây dạy dỗ Vân tiểu thư với giá cao, nhà họ Trần ghét người Tây, năm xưa nhà họ Trần cử Trần đại gia và Trần nhị gia một người du học, một người đến Bắc Bình đọc sách, trong đó có cả công lao của Trần phu nhân, nghĩ là Vân tiểu thư lớn rồi, Trần phu nhân cũng sẽ tìm cách gửi Vân tiểu thư đến Bắc Bình học thôi.”
Liêu Hành gật đầu.
Hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhìn tài liệu và lời Lâm Mãn nói, rõ ràng cô gái nhỏ này là một tiểu thư khuê các được nuông chiều, nhưng Trần nhị lại đặc biệt tìm hắn bỏ ra số tiền lớn để có được khẩu súng ngắn Browning đời mới nhất cho cô.
Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến hắn, hắn lại liếc nhìn tấm ảnh trong tập tài liệu, quỷ thần xui khiến thế nào mà ngón trỏ gõ nhẹ một cái, sau đó ấn lên khuôn mặt của cô gái nhỏ...