Hơn nữa nhiều năm qua, ông ta chưa từng mua một bộ quần áo hay một món trang sức nào gửi về cho Vân Noãn.
Ông ta không thể mặt dày đến mức mắng Trần Mẫn Chi, nói con gái là con gái của tôi, tôi muốn cho nó mặc gì thì mặc... đương nhiên sâu thẳm trong lòng ông ta rất rõ tính cách lạnh lùng cương nghị và miệng lưỡi độc địa sắc bén của người nhà họ Trần, nếu ông ta dám nói như vậy, ông ta không dám nghĩ hậu quả phía sau có thể leo thang đến mức nào.
Ông ta cũng có thể phồng má trợn mắt với Trần Mẫn Chi nói mình sẽ mua quần áo mới cho Vân Noãn... Nhưng từ nhỏ đến lớn Vân Noãn “mùa nào cũng có thêm mười mấy bộ quần áo”, cùng với trang sức phụ kiện trị giá hàng trăm, hàng ngàn ngân nguyên…
Ông ta quay sang nhìn Vân Noãn đang mở to đôi mắt cười quái dị nhìn mình, rốt cuộc cũng nuốt những lời đó vào.
Nếu ông ta vì giữ thể diện mà cãi lại, chưa nói đến chuyện Viên thị và con gái lớn có làm ầm lên hay không, chỉ với cách nuôi con của Trần thị, làm sao ông ta có tiền để vung cho Vân Noãn giống như thế được?
Vân Bách Thành cứng đờ nuốt lời nói và một cục tức xuống bụng.
Vân Noãn nhìn Vân Bách Thành thế mà lại lý trí đến mức không bùng phát thì cảm thấy khá tiếc nuối. Tối hôm qua cô còn lập một danh sách chuẩn bị cho người cha hời này, mỗi món đồ trên đó cô đều có thể nói ra vẻ đẹp của nó, chỉ cần Vân Bách Thành mở lời, cô có thể ép ông ta thực hiện, sau đó ép Vân Bách Thành và Viên thị quay lưng với mình hoặc quét mình ra khỏi cửa, chậc chậc, đúng là đáng tiếc mà.
Cậu cả Trần thấy Vân Bách Thành mặt mày đỏ bừng, chỉ nghiến răng không nói lời nào thì hừ lạnh một tiếng, nói một câu: “Vân xử trưởng, vậy ngày mai tôi sẽ cử người đến đón A Noãn.”
Sau đó gật đầu với Vân Noãn, dứt khoát rời đi.
Cậu cả Trần vừa đi, Vân Noãn nhìn vẻ mặt phong phú của Vân Bách Thành và Viên thị, trong lòng cười đến mức không ngừng lại được,g vẫn phải giả vờ như không biết gì, lạnh nhạt cúi chào Vân Bách Thành một cách đúng mực, sau đó lui đi dưới ánh mắt phức tạp của ông ta.
Lúc này Vân Bách Thành cũng không có tâm trạng nói chuyện với Vân Noãn, Vân Noãn vừa nhấc chân về phòng, ông ta lập tức nhìn sắc mặt của Viên thị.
Ông ta lo lắng Viên thị sẽ lại làm ầm lên với mình.
Nhưng ông ta bất ngờ phát hiện là tuy sắc mặt của Viên thị vô cùng khó coi, nhưng lại hoàn toàn không có ý định cãi vã với Vân Bách Thành, chỉ có con gái Vân Kỳ sau khi thấy bóng dáng Vân Noãn biến mất thì ôm miệng giậm chân mấy cái, khóc lóc chạy về phòng của mình.