Vậy rốt cuộc bà muốn thế nào đây?
Viên thị sững sờ, sự oán giận trong lòng lập tức như quả bóng bị xì hơi, xẹp xuống.
Quỹ riêng của lão thái thái, tài sản của nhà họ Vân, những thứ này có thể từ từ lên kế hoạch, nhưng điều quan trọng trước mắt là phải dỗ dành tiểu nha đầu chết tiệt đó, để cô gả cho Phùng thứ trưởng.
Tuy nhiên, lời cần nói với chồng thì vẫn phải nói.
Bà ta điều chỉnh lại vẻ mặt, than thở với Vân Bách Thành: “Lão gia, tôi thì không sao, nhưng A Kỳ là con gái mà chúng ta nâng niu chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, con bé phải ngày ngày đối diện với con bé kia, khó tránh khỏi trong lòng sẽ mất cân bằng, vậy phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, nó sẽ đi học cùng trường cấp hai với A Kỳ, những cô gái đó rất thực dụng, ánh mắt cũng rất tinh tường, nếu bọn họ phát hiện mọi thứ của nó đều cao quý hơn A Kỳ nhà chúng ta, bọn họ sẽ nghĩ gì chứ? A Kỳ nhà chúng ta còn làm người thế nào được nữa? Lão gia...”
Vân Bách Thành có chút phiền muộn, ông ta nói: “Thôi đi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với A Noãn, những trang sức gì đó thì đừng tùy tiện đeo ở trường, ngày thường có thể không đeo thì đừng đeo, dù sao cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi thôi.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Mặc dù trong lòng Viên thị rất muốn Vân Bách Thành cho người kiểm tra tất cả những thứ Vân Noãn mang tới đây, tốt nhất là giao hết cho bà ta giữ, nhưng… chính bà ta cũng biết đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Cá và chân gấu không thể có cả hai, chuyện Phùng thứ trưởng vẫn quan trọng hơn.
Tối hôm đó, trong phòng Vân Noãn.
A Bích dọn dẹp hành lý mà Vân Noãn mang từ Duyên thành đến xong, liếc nhìn đống váy dài kiểu Tây và váy học sinh Vân Kỳ tặng cho tiểu thư nhà mình lúc nãy, tất cả đều được đặt trên giường, cô bĩu môi, nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư muốn mặc mấy bộ đồ này đến trường thật à?”
Mọi người trong nhà đều cưng chiều tiểu thư nhà mình, đồ Tây cũng tốt, hay trang sức quần áo thời thượng ở Bắc Bình hoặc miền Nam cũng thế, hàng năm không biết đã gửi cho tiểu thư nhà mình bao nhiêu bộ, mấy bộ đồ cũ này mà Viên thị và vị tiểu thư kia cũng mặt dày mang ra tặng.
Coi tiểu thư là họ hàng nghèo từ quê đến à?
Vân Noãn đang ngồi trước bàn trang điểm nghịch khẩu súng Browning mà cậu hai Trần tặng hôm nay, nghe A Bích nói vậy thì quay đầu lại nhìn đống quần áo đó một cái.
Thực ra trong đó có mấy bộ không tệ lắm, kiểu dáng cũng thời thượng, thậm chí Vân Noãn còn từ vẻ mặt do dự của Vân Kỳ mà nhận ra những chiếc váy này không phải là do Vân Kỳ không thích mà vứt cho cô.