Chương 20

“Cô ta nhăm nhe đồ của Tố Uyển, ha, mặt dày đến mức nào mới ghen tị được như vậy chứ. Con cũng không nghĩ xem, vợ của con xuất thân thế nào, của hồi môn của nó có những gì, trang phục của A Noãn cũng đâu cần mẹ phải thiên vị, vợ của con tùy tiện lấy ra một món đồ trong hộp trang sức cũng có thể là đồ được hoàng gia triều trước ngự ban.”

“Cô ta ghen tị với người khác cũng không chịu tìm hiểu cho rõ, cô ta không thấy mất mặt nhưng mẹ thấy mất mặt!”

Vân Bách Thành bị Vân lão thái thái mắng đến mức mặt mày đỏ bừng mà quay về.

Vì vấn đề thể diện hoặc một loại tâm trạng uất hận không thể nói ra, ông ta còn không muốn nói thẳng chuyện này với Viên Lan Tú, chỉ có thể móc tiền từ quỹ riêng ra, hoặc tìm đồ vật thời thơ ấu của mình tặng cho con trai Vân Hạo, vừa dỗ dành vừa lừa gạt mới xem như an ủi được Viên Lan Tú.

Ở một diễn biến khác, Viên Lan Tú vẫn luôn coi thường Trần thị.

Bà ta nghĩ Trần thị chỉ là xuất thân từ một gia đình tiểu hương thân kiểu cũ ở Duyên thành.

Hai mẹ con Trần thị ăn, mặc, dùng, đeo đều là đồ của nhà họ Vân, bà ta còn cảm thấy hai mẹ con bọn họ đã luôn chiếm dụng tài nguyên của bà ta, dỗ dành Vân lão thái gia và Vân lão thái thái đến mức lú lẫn, cướp đi những thứ vốn dĩ phải thuộc về bà ta và con của bà ta.

Trước đây ở xa, mấy năm chưa chắc đã gặp nhau một lần, chuyện này cũng không được khuấy động lên, bây giờ A Noãn cứ thế mà đứng chễm chệ trước mặt bà ta với vẻ giàu có đó, không phải là lại khơi dậy sự bất mãn và uất hận tận đáy lòng của bà ta sao.

Nhưng Vân Bách Thành biết phải làm sao đây?

Mặt mày Vân Bách Thành tối sầm, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Bà chưa từng hầu hạ cha mẹ ở quê, người già thiên vị cũng là chuyện bình thường. Còn về A Noãn, nó chỉ là một cô gái nhỏ, dù sao cũng phải lấy chồng, mẹ chỉ có thể cho nó chừng đó trang sức mà thôi, em so đo với nó làm gì.”

Ông ta càng nói sắc mặt của Viên thị càng đen.

Cái gì mà “chừng đó trang sức mà thôi”?

Chừng đó trang sức đó vốn dĩ đều phải thuộc về bà ta!

Người phụ nữ đó đã ly hôn với chồng bà ta rồi!

Nghĩ đến đây Viên thị gần như uất ức đến mức phát khóc, bà ta mới là vợ của chồng mình, là con dâu chính thức của nhà họ Vân, tại sao tài sản của nhà họ Vân lại bị người phụ nữ kia lấy hết, mà bà ta lại không thể lên tiếng?

Vân Bách Thành nhìn vẻ mặt của bà ta, thở dài, giọng điệu dịu xuống: “Lan Tú, là bà muốn đón nó tới đây, bây giờ mới là ngày đầu tiên mà bà đã không chịu nổi, vậy rốt cuộc bà muốn thế nào đây?”