Chương 18

Quần áo trang sức của hai mẹ con Viên thị, nhìn kiểu dáng thời thượng, nhưng chất liệu thực sự không phải là hàng thượng hạng, trang sức càng không phải là trang sức quý giá, chỉ có bề ngoài hào nhoáng mà thôi.

Đương nhiên, bây giờ người ta theo đuổi trường phái mới, những phu nhân quan chức, những gia đình mới nổi như vậy cũng có rất nhiều, hơn nữa hai mẹ con Viên thị lại có quầng sáng của việc du học, cũng không có ai chê cười bọn họ.

Vân Bách Thành cũng sầm mặt không nói gì.

Thực ra lần nào Viên thị về Duyên thành cũng làm ầm chuyện này lên với ông ta một lần, nhưng bao nhiêu năm qua Viên thị cũng chỉ theo ông ta về Duyên thành ba lần, mỗi lần ở lại cũng không lâu, bà ta làm ầm xong ông ta dỗ dành một chút, tặng quà cho bà ta và con gái lớn là xong.

Nhưng bây giờ A Noãn đã chuyển đến Bắc Bình ở.

Đây mới là ngày đầu tiên, A Noãn vừa giơ tay ra đã là một chiếc vòng ngọc.

Mà Vân Bách Thành biết A Noãn còn nhiều đồ tốt hơn như thế nữa.

Cũng không phải là Vân Bách Thành nói bừa, lần trước Viên thị ở nhà họ Vân thổi gió bên tai Vân Bách Thành, nói Vân lão thái thái thiên vị, lúc đó Vân lão thái thái đã nói ra.

Lúc đó Vân Bách Thành bị Viên Lan Tú kích động, nên nóng đầu chạy đi hỏi Vân lão thái thái, thực ra chính ông ta cũng cảm thấy con gái còn nhỏ tuổi mà lại đeo trang sức quá mức quý giá.

Sau khi nhà họ Trần rút khỏi Kinh thành trở về Duyên thành, lúc đó tổ phụ của cậu cả Trần là gia chủ của nhà họ Trần, bên nhà ấy người chết trận thì chết trận, người bệnh chết thì bệnh chết, chỉ còn lại một cô con gái theo chi của ông nội Trần thị rút về quê nhà Duyên thành.

Mấy chục năm nay nhà họ Trần ở Duyên thành đều rất kín tiếng, chẳng khác gì một cựu thân sĩ sa sút, nhà ở cũng chỉ là tổ trạch xám xịt, hoàn toàn không thấy được vẻ hào phóng của nhà hào phú.

Còn bản thân nhà họ Vân đã là danh tộc ở địa phương, gia sản hùng hậu, nên Vân Bách Thành vẫn luôn không coi nhà họ Trần ra gì, càng không nghĩ đến nhà họ Trần có bao nhiêu của cải.

Ngay cả chính ông ta, trước khi về nước nhậm chức thì cũng là một thiếu gia không mấy bận tâm đến tiền bạc.

Mãi đến khi về nước, bước vào chốn quan trường, mọi nơi đều cần dùng đến tiền, mà Viên thị lại thường xuyên quấn quýt đòi sắm sửa quần áo trang sức, ông ta mới phát hiện hoá ra cũng có ngày ông ta phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.