Chương 13

Sau đó hắn điều chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Theo thư cháu nói, cậu đã mua một căn nhà nhỏ cách con phố của nhà họ Vân không xa. Địa chỉ và bản đồ đến căn nhà đó cậu cũng đã đặt trong cái hộp kia rồi. Lát nữa cậu sẽ dẫn chú Toàn qua đó, mấy ngày này cũng sẽ nhờ người dẫn chú Toàn đi làm quen với các nơi ở Bắc Bình, vài ngày nữa cậu sẽ cùng anh cả tìm cơ hội đón cháu đến nhà họ Trần, tiện thể dẫn cháu qua xem nhà luôn.”

Vân Noãn lần lượt gật đầu đồng ý.

Căn nhà nhỏ đó là do Vân Noãn chuẩn bị để dùng trong trường hợp khẩn cấp, cô dự định để chú Toàn ở lại đó để phòng hờ, cũng tiện cho chú Toàn liên lạc với bên ngoài và làm các việc bên ngoài giúp cô.

Hai cậu cháu nói chuyện thêm một lúc, Trần Triệt Chi liếc nhìn bà Triệu cứ thò đầu rụt cổ nhìn về phía bọn họ, hắn nở một nụ cười châm chọc, dặn dò Vân Noãn thêm vài câu, sau đó quay người dẫn chú Toàn rời đi.

Lúc này A Bích mới tươi cười chào chú Trung và bà Triệu đang bày ra vẻ không hài lòng, sau đó đi về phía Vân Noãn.

Bà Triệu vừa đi vừa nhìn về hướng Trần Triệt Chi rời đi, Vân Noãn cảm thấy buồn cười nhưng không để ý đến bà ta.

Đợi bọn họ đến gần, cô bảo chú Trung dẫn đường, đi ra ngoài ngồi xe kéo đã thuê sẵn để đến Vân công quán.

Vân Noãn đang định bước lên xe thì cảm thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô quay đầu lại, nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, mặc dù bên đường cũng có không ít người đang nhìn về phía cô, nhưng không có gì đặc biệt cả.

Chỉ là khi ánh mắt của cô lướt qua một chiếc xe ô tô con màu đen, trong lòng cô thâm rùng mình, dừng lại một chút, sau đó làm như không có chuyện gì mà dời ánh mắt đi, không nhìn nữa, trực tiếp bước lên xe kéo.

Tuy nhiên, chỉ một cái nhìn đó, cô đã ghi nhớ đặc điểm và biển số xe của chiếc xe đó.

Cô cảm nhận được có người trên xe đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cách lớp rèm xe, cô không thể thấy người bên trong, nên không muốn để người đó biết mình đã phát hiện ra cái gì.

Liêu Hành nhìn cô gái nhỏ với vẻ bình thản như không có chuyện gì, thong dong bước lên xe kéo rời đi, không biết quỷ thần xui khiến thế nào, hắn quay đầu lại nói với Lâm Mãn ở bên cạnh: “Cho người theo dõi, đi điều tra thân thế của cô gái nhỏ đó.”

Nghĩ một lát, hắn lại nói: “Có vẻ như cô ta có quan hệ với cậu Hai của nhà họ Trần, có thể bắt đầu từ phía hắn thử xem.”

Lâm Mãn đáp lời, mặc dù trong lòng thắc mắc tại sao Tam gia nhà mình lại đột nhiên muốn điều tra một cô gái nhỏ không mấy nổi bật kia, tuy khí chất của đối phương không tệ, nhìn từ xa thì hình như cũng rất đẹp, nhưng vẻ ngoài rõ ràng là vừa từ dưới quê lên thành phố, có phải Tam gia nhà hắn bị mù rồi không.