Trước đây chú Trung vẫn luôn ở bên cạnh Vân lão thái gia tại Duyên thành, có thể coi là nhìn Vân Noãn lớn lên, nụ cười và sự quan tâm của ông đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Bà già bên cạnh ông không nói gì, nhưng lại âm thầm đánh giá Vân Noãn từ đầu đến chân, sau đó mới theo chú Trung gọi một tiếng “Nhị tiểu thư”.
Trong mắt còn mang theo ý “chẳng qua cũng chỉ có thế”, ai cũng nói Nhị tiểu thư ở Duyên thành dung mạo như tiên, nhưng thật ra chỉ là cô gái nhà quê trong miệng các tiểu thư, chẳng qua là mấy người hầu từ Duyên thành đến không có kiến thức nên mới tâng bốc đối phương mà thôi.
Thực ra, để tránh gặp rắc rối trên đường, Vân Noãn đã cố ý trang điểm, làm da tối màu đi, các đường nét trên khuôn mặt cũng được làm mờ bớt, trên người lại mặc một bộ áo khoác và quần sắc màu nhạt mà những cô gái bình thường thời đó hay mặc.
Trông cô quả thực rất quê mùa và tầm thường.
Vân Noãn không để ý đến sự thay đổi sắc mặt của bà Triệu kia, đợi hai người chào hỏi xong, cô gật đầu đáp lại, sau đó cười nói với chú Trung: “Chú Trung, chú đợi một lát, cậu hai của cháu đến rồi, cháu qua nói chuyện với cậu Hai trước đã.”
Chú Trung và bà Triệu nhìn theo ánh mắt của Vân Noãn, lập tức thấy được chàng thanh niên tuấn tú kia.
Bà Triệu còn muốn đi theo, nhưng chú Trung lại tránh sang một bên, bà ta do dự một chút thì Vân Noãn đã dẫn theo chú Toàn đi theo cô đến Bắc Bình rời đi một đoạn đường rồi.
Còn A Bích bên cạnh Vân Noãn lại ở lại, cười tươi rói nói với chú Trung và bà Triệu: “Chú Trung, bà Triệu, hai người qua lấy hành lý giúp tiểu thư đi.”
Hoàn toàn phá vỡ ý định của bà Triệu.
Vân Noãn đi đến trước mặt Trần Triệt Chi, mím môi cười nói: “Chúc mừng cậu hai.”
Ý của cô là chuyện Trần Triệt Chi vừa đính hôn không lâu và sắp kết hôn vào cuối năm nay.
Trần Triệt Chi nhìn A Noãn đen nhẻm trước mặt, nhưng đôi mắt lại càng thêm sáng ngời đẹp đẽ, trong lòng bật cười.
Trước đây Trần thị thường xuyên gửi A Noãn ở lại nhà họ Trần, hai cậu cháu rất thân thiết, tính cách lanh lợi, tinh quái của A Noãn rất hợp với tính cách của hắn, nên hắn cũng thương A Noãn nhất.
Hắn kiềm chế ý muốn xoa đầu cô, mỉm cười đưa một túi vải xám không bắt mắt cho cô, nói: “Lắm lời. Đây, thứ cháu muốn cậu đã mang đến cho cháu rồi, nhưng cái này chỉ dùng để phòng thân thôi, đừng tùy tiện mang ra cho người khác biết, biết chưa?”
Hai mắt của Vân Noãn lập tức sáng lên, cô nhận lấy túi, mở ra, lập tức nhìn thấy bên trong có một chiếc hộp buộc ruy băng lụa màu hồng.
Cô kiềm chế ý muốn lấy hộp ra mở nắp, thử cảm giác của thứ bên trong, cười tươi nói: “Dạ, cháu biết rồi, biết rồi, cháu là người thế nào, cậu còn không yên tâm về cháu à.”
Trần Triệt Chi bật cười, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa tay gõ nhẹ lên trán cô, nói: “Đừng có vui quá mà quên hết lễ nghĩa.”