Chương 11

Nghĩ đến đây, tim Vân Kỳ lại đập nhanh hơn một chút.

Dù Phùng thứ trưởng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng tướng mạo không tệ, lại có khí chất của người bề trên và sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.

Vân Kỳ không thích ông ta, nhưng khi ánh mắt đó lướt qua người cô ta cũng làm cô ta không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập nhanh, cơ thể còn có cảm giác khác thường, làm cô ta vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.

… Nhưng không ngờ, không ngờ mommy lại nuôi ý định như vậy.

Cô ta cắn môi, đè lại cảm giác khác thường trong lòng, nói: “Nhưng, nhưng mà mommy, cô ta… cô ta là con gái kiểu cũ, Phùng thứ trưởng, Phùng thứ trưởng có để mắt đến cô ta không?”

Viên Lan Tú nghe vậy, trong đầu không khỏi thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Noãn mà bà ta nhìn thấy vào dịp Tết năm ngoái ở Duyên thành, dù không biểu cảm gì nhưng vẫn như đang phát sáng, trong lòng bà ta chợt lóe lên một tia ác cảm vì mối hận năm xưa.

Không phải năm đó Trần thị đã dùng chính vẻ ngoài đó để quyến rũ chồng bà ta sao?

Bà ta nghĩ con gái vẫn còn quá nhỏ, nên không hiểu tâm lý đàn ông.

Bà ta lắc đầu, gạt bỏ tâm trạng phức tạp, nói: “Cho nên daddy và mommy mới nghĩ đến việc đón con bé đến Bắc Bình trước, dạy dỗ cho tốt đó sao?”

Bà ta âu yếm xoa má con gái, nói: “A Kỳ, con khác với nó, đợi nó đến Bắc Bình, có nhiều chuyện con cũng đừng so đo với nó, chỉ cần dỗ dành nó là được. Nếu sau này nó có thể gả vào nhà họ Phùng thật, sau này còn nhiều dịp phải giao thiệp, không cần phải gây thù với nó, biết chưa?”

Vân Kỳ bĩu môi, Viên thị ôm con gái, thở dài trong lòng.

Thực ra nếu không phải Phùng thứ trưởng để mắt đến con gái bà ta, bà ta cũng không hề có ý định đón Vân Noãn đến Bắc Bình để cô được gả vào nhà giàu, coi như đây là vận may của cô.

Tháng tám, Bắc Bình, nhà ga xe lửa.

Vân Noãn vừa ra khỏi ga xe lửa đã thấy có hai nhóm người đang đợi mình ở bên ngoài. Một bên là một thanh niên cao gầy mặc áo vest và quần tây, vẻ ngoài tuấn tú, bên kia Vân Noãn cũng quen biết, là chú Trung, quản gia mà ông nội cô đã sắp xếp ở bên cạnh Vân Bách Thành sau khi ông ta về nước, bên cạnh đối phương còn có một bà già hơi mập mạp.

Vì mang theo ký ức của kiếp trước và chưa từng có tình cảm gì được nuôi dưỡng kể từ khi sinh ra, nên đối với Vân Noãn mà nói Vân Bách Thành chẳng khác gì người lạ, thậm chí là còn không bằng người lạ, cô hoàn toàn không có ý nghĩ người đó là cha mình.

Nói về thanh niên ở bên ngoài ga xe lửa, nhìn thấy Vân Noãn đi ra, hắn không bước lại gần, chỉ đứng ở một khoảng cách không xa mà nhìn cô cười.

Còn chú Trung nhìn thấy cô thì lập tức vui vẻ tới đón, vẻ mặt có chút cung kính nói: “Nhị tiểu thư, cô đi đường vất vả rồi.”