Vân Kỳ kinh ngạc nhìn mẹ của mình, tự động bỏ qua vế sau, không hề suy nghĩ mà hỏi thẳng: “Vậy, vậy người phụ nữ đó còn bám víu ở nhà họ Vân chúng ta làm gì?”
Viên thị nhìn vẻ mặt hơi há hốc miệng của con gái, trong lòng đắc ý, véo mũi cô ta, nói: “A Kỳ, mẹ con Trần thị chẳng qua chỉ là những người phụ nữ kiểu cũ đáng thương mà thôi, bọn họ rời xa cha con và nhà họ Vân thì không thể sống được, cho nên A Kỳ, con hà tất phải so đo với những người đáng thương như vậy.”
Vân Kỳ kinh ngạc xong thì bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy rất khoái chí, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, sau đó ôm Viên Lan Tú, lại bĩu môi, nói: “Vậy mommy thương hại nhỏ nhà quê đó nên mới đón nó đến Bắc Bình học ạ?”
Viên Lan Tú cười, không trả lời trực tiếp câu hỏi đó mà kéo Vân Kỳ ra, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo, mịn màng, rạng rỡ của con gái một lượt, sau đó mới nói, “A Kỳ, lần trước con đến nhà họ Phùng, không phải con nói ánh mắt của Phùng thứ trưởng nhìn con rất kỳ quái, làm con hơi sợ sao?”
Anh Cả của Viên Lan Tú là Tham sự chính vụ Bộ Ngoại giao của chính phủ mới.
Còn Phùng thứ trưởng - Phùng Hậu Bình - là Thứ trưởng chính vụ Bộ Ngoại giao, cấp trên trực tiếp của bác Cả Viên.
Vân Kỳ lớn lên ở Anh, tính tình hoạt bát đáng yêu, con gái nhà có điều kiện còn được mọi người săn đón, ngưỡng mộ, ghen tị.
Trong một buổi tiệc của nhà họ Viên, cô gái nhỏ mặc lễ phục cung đình bán Âu, biểu diễn một bản nhạc piano nổi tiếng trong phòng tiệc, lúc đó đã chiếm được không ít ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục.
Trong đó có một ánh mắt đã lưu luyến trên chiếc cổ thon thả của cô gái nhỏ rất lâu.
Phùng thứ trưởng để ý đến Vân Kỳ, với gia thế của nhà họ Vân, Phùng thứ trưởng không có gì phải kiêng dè, thậm chí ông ta còn không thèm dùng thủ đoạn ngầm mà trực tiếp ngầm ám chỉ với bác cả Viên.
Nhưng Phùng thứ trưởng đã có một vợ một thϊếp, Viên Lan Tú đã dồn hết tâm huyết bồi dưỡng con gái, đương nhiên không đành lòng để con gái bị hủy hoại như vậy, nhưng bà ta và nhà họ Viên lại không dám đắc tội với Phùng thứ trưởng, nên mới nghĩ đến Vân Noãn ở tận Duyên thành.
Vân Kỳ nghe mommy nói thì sững sờ, chuyện này… sao mommy lại nhắc đến chuyện đó?
Viên Lan Tú nắm tay con gái, nói: “A Kỳ, Phùng thứ trưởng đó quyền cao chức trọng, tiền đồ của cậu cả và daddy con đều nằm trong tay ông ta. Nghe nói phu nhân của ông ta bị bệnh nặng, ý của bác cả của con là nếu có thể gả em gái của con vào nhà họ Phùng, chẳng phải là phúc lớn cho nó sao?”
Vân Kỳ ngây người nhìn mommy của mình, trong đầu không nhịn được mà nhớ lại lần đó ở nhà họ Phùng, ánh mắt của Phùng thứ trưởng nhìn cô ta lúc đó giống như... Giống như có thể lột trần quần áo của người khác.