Dân quốc năm thứ chín, tháng năm, Bắc Bình, Vân công quán.
Vân Bách Thành trở về nhà, Vân phu nhân Viên thị ra đón, vừa nhận lấy chiếc áo khoác do ông ta cởi ra đưa cho người hầu đứng bên cạnh, vừa giả vờ hỏi han vu vơ: “Lão gia, hôm nay Hứa phu nhân có ghé qua, nói là nhà bọn họ có mời một thầy giáo tới để kèm cặp cho đứa con gái thứ ba của bọn họ, năm sau sẽ chuẩn bị thi vào đại học nữ sinh Yến Kinh, còn hỏi thăm xem A Kỳ nhà chúng ta đã chuẩn bị đến đâu rồi.”
Nói đến đây, bà ta còn tỏ vẻ hơi buồn cười, nhưng lại không giấu được sự tự hào, nói tiếp: “A Kỳ nhà chúng ta lớn lên ở Anh, nền tảng rất tốt, từ nhỏ học hành cũng đều đứng đầu, ở Bắc Bình này e là không có bao nhiêu cô gái có thể so sánh được với con bé, không có gì đáng lo cả.”
Nói xong, trên mặt Viên thị đã tràn ngập ý cười, vì đang nói đến chỗ đắc ý nên nụ cười càng rạng rỡ.
Lúc này Vân Bách Thành đã ngồi xuống chiếc ghế sofa da kiểu Anh, nâng tách trà trên bàn lên, bắt chéo chân, nhìn vẻ mặt tự hào của vợ thì cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Bọn họ có một con trai và một con gái, con gái Vân Kỳ là con cả, sinh ra đã xinh xắn đáng yêu, lanh lợi hoạt bát, vì ở Anh đến năm chín tuổi nên có thể nói tiếng nước ngoài lưu loát, là niềm tự hào của hai người bọn họ.
“Nhưng mà…” Viên thị nói đến đây thì thu lại nụ cười, liếc nhìn chồng, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Nhưng mà lão gia, nói đến việc vào đại học nữ sinh, tôi lại không nhịn được mà nghĩ đến A Noãn ở Duyên thành.”
Nụ cười trên mặt Vân Bách Thành cứng lại.
“Lão gia.” Viên thị nhìn sắc mặt của Vân Bách Thành, mỉm cười dịu dàng nói: “Tôi nhớ ra A Noãn lớn lên bên cạnh Vân lão gia và lão phu nhân, dù được dạy dỗ tốt nhưng dù sao lão gia cũng là Phó trưởng phòng của Giáo Dục Thính, vẫn luôn tích cực thúc đẩy các trường học kiểu mới.”
“Nếu, nếu người ngoài biết ông còn có một cô con gái ở dưới quê, nhận toàn nền giáo dục kiểu cũ thì e là có chút không ổn…”
Vân Bách Thành bất giác nhíu mày, nói: “Ý bà là?”
Viên thị cười nói: “Lão gia, nói ra thì A Noãn cũng đã mười lăm tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn A Kỳ nhà chúng ta có một tháng, tôi nghĩ chi bằng chúng ta đón con bé đến Bắc Bình, trước tiên là kèm cặp bổ sung kiến thức cho con bé, sau đó đưa nó vào trường nữ sinh của Giáo hội, thứ nhất là để lão gia có rạng mặt nở mày, thứ hai là…”