Hà bạng lớn như vậy, chắc chắn nhiều thịt lắm! Trong đầu Tô Lê lập tức hiện ra cả trăm cách chế biến.
Kiếp trước, có thời gian nàng sống cùng ngoại tổ mẫu ở quê, từng được ăn món hà bạng xào ớt và canh hà bạng bà nấu. Hương vị ấy đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, vừa cay, vừa thơm, vừa ngọt thịt.
Sau này khi tốt nghiệp đại học, Tô Lê làm blogger ẩm thực, còn quay hẳn một tập hướng dẫn chế biến các món ngon từ hà bạng.
Lần này đúng là trời thương nàng rồi! Tuy không có cá hay ốc đồng, nhưng lại có cả đống hà bạng, quả thật không uổng công một chuyến.
Hơn nữa, khi nhìn kỹ, nàng phát hiện không chỉ một con, mà ít nhất hơn chục con nằm lẫn trong đám cỏ ven bờ, chắc do gia gia và nãi nãi gặt lúa, sợ giẫm phải nên tiện tay nhặt lên để bên mép ruộng.
Trong ký ức của nàng, người Đại Ngụy không mấy ai thích ăn hà bạng, vì cho rằng nó tanh. Cách nấu nướng hiện tại cũng chỉ dừng lại ở luộc và hấp, hiếm ai xào nấu cầu kỳ. Gia vị thì chủ yếu dùng dược liệu, mùi tanh rất khó khử, vì thế nhiều món ngon còn chưa được khám phá.
Tô Lê quyết định mang hà bạng về làm món hà bạng xào cay, chắc chắn sẽ rất đưa cơm. Mấy ngày nay nàng toàn húp cháo, miệng nhạt nhẽо, thỉnh thoảng nương có làm món gì đó nhưng thật sự quá khó nuốt.
“Ngũ nha đầu, ngươi nhặt hà bạng làm gì thế?” Tô lão đầu vừa ăn vừa liếc thấy tôn nữ lom khom nhặt hà bạng, liền hỏi.
“Nhặt về ăn ạ.” Tô Lê vui vẻ đáp.
Nghe vậy, Tô lão đầu vội đặt cái bát sứ thô xuống: “Ăn á?”
“Ôi, tôn nữ ngоаn сủа tа, ngươi mаu bỏ хuống đi, hà bạng tаnh lắm, сhó сũng сhê đấу.” Tô lãо đầu sợ đến mặt biến sắс.
“Không đâu gia gia, chế biến khéo thì ngon lắm.” Tô Lê vừa nói vừa tiếp tục nhặt từng con.
“Ngươi nghe lời gia gia đi, mau vứt xuống!” Tô lão đầu vừa nói vừa bước lên định đá đống hà bạng trở lại ruộng.
“Gia gia, đừng mà! Thật sự ngon mà!” Tô Lê cuống quýt ôm chặt mớ hà bạng, nhất quyết không để ông hất đi.
Hai người giằng co chưa xong thì Ngô bà tử ở cạnh lên tiếng: “Thôi được rồi, nó muốn ăn thì kệ nó. Hà bạng chứ có phải độc dược đâu mà sợ.”
Tô lão đầu nghe vậy mới chịu dừng tay, nhưng vẫn cau mặt: “Nha đầu này, nói cũng chẳng chịu nghe. Lát nữa tay thối thì đừng trách ta không nhắc trước.”
Lời ấy của Tô lão đầu không phải nói cho có. Trước kia nạn đói hoành hành, ông từng ăn qua một lần. Thịt hà bạng tanh nồng, lỡ gặp phải con chết thì tay thối rửa mấy ngày cũng chẳng sạch, mùi xộc lên chỉ muốn nôn.