Gã giơ tay tát mạnh vào mặt đối phương. Nếu anh ta giả vờ thì lúc này cũng phải phản ứng lại.
Quả nhiên, người nằm dưới đất phản ứng lại với động tác của gã. Gã đàn ông vạm vỡ thở phào một hơi, ghét bỏ nhìn người nằm dưới đất.
Xem đi, đúng là giả vờ mà.
"Giả vờ giả vịt giỏi thật, xui xẻo!"
Gã đàn ông vạm vỡ chuẩn bị tránh xa anh ta, nhưng ngay lúc gã vừa nói dứt lời thì người nằm dưới đất lại đột nhiên co giật dữ dội, thậm chí còn sùi bọt mép.
Cuối cùng, anh ta bật dậy khỏi mặt đất, rồi cắn mạnh vào cánh tay của gã đàn ông vạm vỡ.
"Á!"
Tiếng thét thảm xuyên thẳng vào màng nhĩ mọi người.
Dáng vẻ điên cuồng ấy khiến những người xung quanh giật mình hoảng sợ.
"Má nó, mày là chó à? Cút khỏi người tao ngay!"
Gã đàn ông vạm vỡ túm lấy mái tóc rối bù của anh ta, thậm chí nắm tay lại đấm mạnh vào đầu anh ta, muốn ép anh ta nhả ra.
"Mau lại đây, kéo anh ta ra!"
Những người bên cạnh đều sợ hãi lùi lại. Cánh tay bị cắn của gã thậm chí đã bắt đầu chảy máu, tí tách rơi xuống đất.
Anh ta muốn cắn đứt một miếng thịt trên cánh tay gã đàn ông đó hay sao?
Nhân viên cửa hàng thấy vậy đành phải đến kéo tượng trưng vài cái.
"Quý khách à, anh mau nhả ra đi, có vấn đề gì thì chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng."
"Quý khách này, nếu anh còn tiếp tục như vậy thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Gã đàn ông vạm vỡ nóng nảy: "Mẹ kiếp, đừng chỉ nói miệng, kéo anh ta ra đi!"
Nhân viên lại có suy nghĩ riêng, chỉ cần không xen vào quá sâu, thì đây coi như tranh chấp giữa hai khách hàng.
Nếu họ khăng khăng muốn nhúng tay, vậy thì cửa hàng sẽ bị liên lụy...
Hạ Tiểu Mễ chứng kiến cảnh này thì muốn túm lấy góc áo của Bạch Ngưng theo bản năng, như muốn bám vào thứ gì đó để gia tăng cảm giác an toàn.
Kẻ đang cắn người kia hoàn toàn không giống người bình thường. Hạ Tiểu Mễ đã từng thấy chó dại phát điên cắn người, nhưng ngay cả như thế, cũng không đáng sợ bằng dáng vẻ điên loạn của người trước mắt.
Cô bé vươn tay ra, nhưng lại chụp vào khoảng không.
Bạch Ngưng vớ lấy cây cây lau sàn đang đặt bên cạnh, bước nhanh vài bước, nhắm vào gáy tên điên rồi đánh một cú.
Người bình thường mà trúng một cú như vậy thì chắc chắn sẽ ngất xỉu. Cho dù không ngất thì ít ra họ cũng phải kêu đau và buộc phải há miệng ra. Thế nhưng người này rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi người bình thường.
Anh ta như thể không biết đau đớn là gì, vẫn tiếp tục cắn chặt cánh tay gã đàn ông vạm vỡ.
Đôi lông mày Bạch Ngưng hơi nhíu lại, rồi cô ấy đập thêm một cú nữa.
Một cú không được thì hai cú, hai cú không được thì ba cú.
Thấy anh ta có dấu hiệu hơi buông lỏng, Bạch Ngưng lập tức ném mạnh cây lau sàn đi, lợi dụng quán tính hất văng anh ta ra xa.
Cánh tay gã đàn ông vạm vỡ đầy máu me, còn tình trạng của anh ta cũng chẳng khá hơn. Anh ta ngã vật xuống đất, răng không ngừng va lập cập, cơ thể co giật, chân tay bắt đầu vặn vẹo.
Nhân viên cửa hàng khống chế người đang ngã dưới đất, sau đó mới lo kiểm tra vết thương cho gã đàn ông vạm vỡ và lập tức gọi 120.
Mùi máu tanh tràn ngập trong cửa hàng, xung quanh trở nên hỗn loạn.
Có người chụp hình, có người quay video, có người xì xào bàn tán.
Bạch Ngưng liếc nhìn người nằm dưới đất, con mắt anh ta hơi chuyển sang màu xám trắng. Không hề do dự, cô ấy kéo Hạ Tiểu Mễ nhanh chóng rời khỏi quán ăn.
Quá bất thường rồi.
"Chị Bạch..."
Hạ Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi, nhưng vì Bạch Ngưng đi quá gấp nên không nghe thấy.
Mãi đến khi lên xe, cô ấy mới như thoát khỏi khu vực nguy hiểm, quay đầu nhìn lại về phía quán ăn.
Cho dù là trận mưa axit kéo dài liên miên hay nhiệt độ nóng khác thường, và cả những con người bất bình thường... Tất cả giống như đang dự báo điều gì đó sắp xảy ra.