Cô ấy cố tình vòng qua một đoạn đường, đến một quán ăn vặt nổi tiếng ở địa phương, cực kỳ đông khách.
Quán nhỏ đó chật ních người, không chỉ bên trong ngồi kín chỗ mà hàng người xếp hàng gọi món còn kéo dài ra đến tận ngoài cửa, chưa kể những người đứng trong quán chờ lấy đồ ăn.
"Đi theo chị, đừng chạy lung tung."
Hạ Tiểu Mễ ngoan ngoãn gật đầu, bám sát theo Bạch Ngưng bước vào quán ăn.
Khi đến lượt Bạch Ngưng, cô ấy thành thạo gọi mấy món ăn vặt thường đặt, cả nhân viên cũng nhận ra cô ấy. Sau khi hỏi khẩu vị của Hạ Tiểu Mễ, cô ấy còn chọn thêm một phần suất ăn trẻ em hợp với khẩu vị của cô bé.
"Chị Bạch thường đến quán này à?"
"Thỉnh thoảng thôi. Vì cậu ấy khá thích món ăn vặt đặc trưng của quán này. Tuy chú Hùng làm lại rất giống, nhưng người nấu khác nhau thì vẫn có chút khác biệt, nên thỉnh thoảng bọn chị sẽ đến đây ăn."
Hạ Tiểu Mễ vừa nghe là biết cô ấy đang nói đến Sơ Cảnh.
Hạ Tiểu Mễ lại ngẩng đầu nhìn lên bảng thực đơn, cô bé muốn học thuộc lòng khẩu vị của Sơ Cảnh.
"Chị Bạch, ở đây đông quá, mà em lại thấp, em đi lấy đồ ăn sẽ tiện hơn. Lát nữa chị cứ để em đi lấy nhé."
Tuy cô ấy biết quán này luôn đông khách, nhưng hôm nay lại đông hơn hẳn. Bạch Ngưng quét mắt quan sát khách trong quán.
Cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng lại trên một người đang lảo đảo bước đi.
Tinh thần anh ta hình như không tốt lắm, va phải người khác mà anh ta cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ cúi đầu mãi, làm người bên cạnh cũng chẳng thấy được vẻ mặt của anh ta. Họ chỉ có thể ngửi thấy trên người anh ta tỏa ra một mùi rất khó chịu, khiến những người xung quanh đều tránh xa.
Cuối cùng anh ta va vào một gã đàn ông thân hình lực lưỡng.
Những người khác không muốn dây dưa với anh ta, thấy anh ta thì chỉ nhường đường thôi, nhưng lần này anh ta lại đυ.ng phải kẻ không dễ chọc.
Vốn gã đàn ông đó đã bực mình vì phải xếp hàng quá lâu, giờ lại tự dưng bị va vào. Bị chen chúc mệt mỏi khiến quả bom trong lòng gã bị châm ngòi.
Thế này thì làm sao nhịn được nữa?
Gã đàn ông lực lưỡng trực tiếp va lại vào anh ta và quát lên: "Chen cái gì mà chen! Vội đi đầu thai à!"
Gã hơi dùng lực một chút và đẩy người ngã xuống đất.
Người bị đẩy ngã cũng không phản bác, chỉ lặng lẽ co rút người lại nằm dưới đất.
Anh ta cứ nằm im không phản ứng như vậy lại khiến gã đàn ông lực lưỡng cảm thấy hoảng hốt, cho dù anh ta thở dốc, nói một câu xin lỗi, hay chửi lại cũng được.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ mới đυ.ng nhẹ một cái mà đã không dậy nổi rồi sao?
Khi ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía đó càng lúc càng nhiều, gã đàn ông lực lưỡng cũng bắt đầu thấy kỳ lạ.
Không phải là người này định vu oan cho gã đấy chứ?
"Tôi không có đánh anh ta đâu, là anh ta tự ngã đó!" Gã đàn ông quay sang giải thích với những người xung quanh.
Những người đứng xem đều nhìn gã bằng ánh mắt khác lạ, nhưng cũng chẳng ai muốn đến gần, vì trên người kẻ ngã xuống tỏa ra mùi rất khó chịu.
Thời gian vừa rồi ai cũng ở nhà, vì mất nước nên vệ sinh không được sạch sẽ. Nhưng trên người anh ta lại có mùi chua thối, mục rữa, thứ mùi mà người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Vị khách này, anh không sao chứ?"
Cuối cùng chỉ có nhân viên cửa hàng tiến đến, nhỏ giọng hỏi xem người nằm dưới đất có vấn đề gì không.
Không nhận được câu trả lời, nhân viên đành phải bàn với gã đàn ông xem có cần đưa người này đến bệnh viện không.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, gã đàn ông lực lưỡng bực bội tặc lưỡi. Gã chỉ đẩy nhẹ một cái thôi mà, cũng chẳng phải gã chủ động gây sự, sao chuyện lại thành ra thế này.
Gã buộc phải khom người xuống kiểm tra tình trạng của đối phương.
"Này! Anh sao thế hả? Không sao thì mau đứng dậy đi, đừng giả vờ nữa!"