Chương 33

Trong tình huống bình thường, với tư duy của người đã đi học hai mươi năm như Sơ Cảnh, cô cũng chẳng tin vào chuyện huyền học. Nhưng thế giới này, rõ ràng không nằm trong phạm trù bình thường.

Hơn nữa, việc cô dẫn theo Trịnh Nghĩa cũng không hoàn toàn vì tin lời của Vân Trì.

Cô có hai mục đích.

Thứ nhất, cô muốn kiểm chứng xem Vân Trì có thực sự sở hữu năng lực bói toán không thể nói ra không. Trước tận thế, đó là đạo pháp huyền học, sau tận thế, rất có thể đó chính là dị năng tiên tri.

Thứ hai, cô muốn tìm hiểu sâu hơn về bản tính của Trịnh Nghĩa. Xem cậu có đúng như thiết lập tính cách trong truyện, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, vẫn ngay thẳng kiên định với công lý không.

Vì trận mưa axit kéo dài liên miên cuối cùng cũng đã ngừng, khó khăn lắm mới có một ngày nắng, nên người ra đường đông hơn hẳn, trong siêu thị lại càng chật kín người.

Thỉnh thoảng vẫn có người ho vài tiếng, không biết là cảm lạnh do khoảng thời gian vừa rồi hay vì lý do nào khác.

Họ tiện tay vứt giấy sỉ mũi xuống đất, thậm chí còn có người tùy tiện khạc nhổ bừa bãi, một món hàng bị người ta sờ đi sờ lại, cảnh tranh giành hàng hóa cũng xuất hiện rất nhiều.

Trong lúc tranh giành, khó tránh khỏi xuất hiện những vết trầy xước nhỏ, nhưng những vết thương nhỏ ấy lại chẳng ai để ý.

Bạch Ngưng chỉ nhìn thoáng qua rồi nhíu mày và tránh xa trung tâm thương mại đó.

Những nơi đông người như vậy, cô ấy không muốn cố chen vào.

"Chị Bạch, nếu chị không muốn vào thì chị có thể nói cho em những thứ chị muốn mua, em sẽ vào mua giúp chị."

Hạ Tiểu Mễ cố gắng tạo quan hệ thân thiết hơn với Bạch Ngưng, loại việc chạy vặt này trước đây cô bé thường làm, bây giờ cũng vậy.

Chỉ là từ trong trường chuyển ra ngoài trường thôi.

Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ lấy lòng của Hạ Tiểu Mễ, trong lòng thấy bất đắc dĩ. Cô bé này cũng giống như cô ấy, là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, vì thế nên cô bé mới dè dặt trong cách đối nhân xử thế.

Vì vậy, giọng điệu của cô ấy khi nói chuyện với Hạ Tiểu Mễ cũng không còn cứng rắn như lúc đầu.

"Không cần, chúng ta tới chỗ khác mua."

Quay đầu xe, Bạch Ngưng đưa Hạ Tiểu Mễ đến một góc rất hẻo lánh.

Ở đây có một dãy nhà cũ, cũng là nơi cũ nát duy nhất trong thành phố chưa bị giải tỏa. Vì hoàn cảnh xung quanh rất tệ nên nhiều người bên trong đã chuyển đi, hiện tại chỉ còn người già sinh sống.

Khi nhà cô ấy vừa phá sản, Bạch Ngưng đã sống một cuộc sống yên lặng ở đây, vì giá nhà ở đây là rẻ nhất.

Sau này, cũng chính Sơ Cảnh đã tìm thấy cô ấy ở đây.

Đây được coi như là nơi quen thuộc nhất trong tuổi thơ của Bạch Ngưng, bên trong còn có cửa hàng tạp hóa nhỏ mà Bạch Ngưng rất quen thuộc.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ nội tạng.

Chủ cửa hàng là một đôi vợ chồng già, nhưng lần này, Bạch Ngưng chỉ thấy bà cụ trong cửa hàng. Bà ngồi một mình trên ghế dựa, nhìn xa xăm.

"Bà ơi, sao hôm nay không thấy ông ạ?"

Nghe thấy tiếng gọi, bà cụ mới giật mình, nhìn về phía Bạch Ngưng và Hạ Tiểu Mễ đang đứng cạnh cô ấy.

"Ông cụ... Đi rồi."

Bạch Ngưng sững sờ.

Trước giờ sức khỏe của hai ông bà vẫn rất tốt, nhưng có lẽ vì thời tiết trong khoảng thời gian vừa rồi ảnh hưởng lớn đến người cao tuổi. Những căn nhà ở đây lại xây không tốt, không chống chọi nổi với mưa axit, cũng chẳng chịu được nhiệt độ cao.

Thời sự cũng đưa tin, rất nhiều người già vì không thích ứng được với biến đổi thời tiết mà nhắm mắt mãi mãi trong chính ngôi nhà của mình.

Trong mấy ngày nay, tỉ lệ tử vong vẫn tiếp tục tăng lên.

"Hai hôm trước, Nhạc Nhạc mang hàng hóa đến, nó nói đây là lần cuối cùng nó có thể tới trong khoảng thời gian này."

"Bây giờ bên ngoài chẳng mua được gì nữa, số hàng này nó cũng phải tốn rất nhiều công sức mới gom được."

"Tiểu Ngưng, nó với cháu có quan hệ tốt, cháu hãy mang hết đồ trong cửa hàng đi. Cửa hàng trống rồi... Thì bà cũng nên đi."

Bà cụ thở dài một hơi, lại ngồi trên ghế dựa thất thần nhìn xa xăm.

Tâm trạng Bạch Ngưng rất phức tạp.

Cuối cùng, cô vẫn làm theo ý bà cụ, mang toàn bộ đồ đi, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cô ấy được gặp bà.

Trịnh trọng từ biệt bà cụ xong, tâm trạng của Bạch Ngưng dần bình ổn lại. Trên đời này khó tránh khỏi chia ly, luôn có một ngày phải nói lời tạm biệt.

Trân trọng người trước mắt mới là điều quan trọng nhất.