Khi cửa kính xe đóng lại, Bạch Ngưng lạnh lùng đáp: "Chị không thích trông trẻ con. Em ra ngoài đừng có chạy lung tung, cũng đừng gây chuyện. Nếu không thì đừng trách chị thả em xuống giữa đường."
Hạ Tiểu Mễ lập tức co người lại ngồi nghiêm chỉnh rồi ngậm miệng, không dám thốt ra thêm chữ nào.
Chị và chị Bạch đúng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Chị Bạch thật đáng sợ...
"Tần, chúng ta cũng đi thôi." Đưa mắt nhìn theo bóng hai người họ rời đi, Sơ Cảnh cũng không ở lại lâu.
Chuyện lần này khá bí mật, cô chỉ muốn dẫn theo Tần Thời Tiêu và vài vệ sĩ, lái thêm hai chiếc xe. Có người ngoài thì cô không yên tâm.
"Chị, hai người có thể dẫn em đi cùng không?"
Lúc Bạch Ngưng rời đi, Tạ Thường Thanh im lặng không nói. Nhưng khi thấy Sơ Cảnh cũng chuẩn bị đi, cậu ấy lại cuống lên.
"Ừm... Em ở nhà giúp chị chăm Bé Mực đi. Nó rất quấn người."
Sơ Cảnh không muốn dẫn Tạ Thường Thanh đi cùng, cô sợ cảnh tượng sau đó sẽ khiến cậu ấy chịu kí©h thí©ɧ quá lớn.
Thấy cô cất giữ vũ khí, có thể cậu ấy sẽ bị dọa sợ.
Thực ra, ngoài bám lấy Sơ Cảnh, người Bé Mực thích nhất là đạo trưởng Cá Mặn. Cho nên Bé Mực không cần Tạ Thường Thanh chăm, cậu ấy hiểu đây là cách Sơ Cảnh từ chối khéo.
Tuy trong lòng thấy hơi hụt hẫng, nhưng cậu ấy vẫn nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu một cách tự nhiên.
Tạ Thường Thanh vốn không phải kiểu người hay cười, nhưng vì trước đây làm thêm ở một cửa hàng đề cao việc "phục vụ với nụ cười", nên cậu ấy đã luyện được một gương mặt giả cười vô cùng tự nhiên.
Lần đầu cậu ấy gặp Sơ Cảnh, dường như cô rất thích cặp răng nanh này của cậu ấy. Cô đã thích thì cậu ấy... Sẽ cười nhiều hơn.
"Ê, hai người định đi đâu đấy? Hay là cho tôi theo với?" Trịnh Nghĩa bất ngờ xuất hiện.
Cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản nên cần phải chen chân vào.
Sơ Cảnh và Tần Thời Tiêu nhìn nhau.
Đùa sao, bọn họ đi vận chuyển súng đạn.
Còn dẫn theo một cảnh sát?
Dẫn cậu theo làm gì, để tự chui đầu vào lưới à?
"Cảnh sát Trịnh, Thường Thanh vẫn đang ở nhà, có lẽ phải nhờ cậu giúp chăm sóc. Dù sao tôi cũng mang hết vệ sĩ đi rồi."
"Ừm, cũng đúng."
Tạ Thường Thanh dù sao cũng là vị thành niên, là mầm non tương lai, đúng là cần được chăm sóc.
"Vậy thì tôi không đi nữa", cậu còn chưa kịp nói câu đó ra khỏi miệng thì Vân Trì đã lặng lẽ tiến lại gần.
Trịnh Nghĩa lập tức cảm thấy bên cạnh mình lạnh buốt.
Tuy mưa to đã kéo dài mấy ngày liền, nhưng khi mưa dừng, nhiệt độ vẫn tăng dần. Thời tiết bên ngoài hiện tại rất nóng, Trịnh Nghĩa chỉ mặc áo cộc tay.
Thế mà bên cạnh Vân Trì lại thấy hơi lạnh.
"Sao người anh lạnh thế?"
"Tôi mang theo ít đồ."
"Mang cái gì mà còn tạo ra khí lạnh được vậy?"
Vân Trì hờ hững nhìn cậu, giọng điệu trầm thấp của anh ta khiến bầu không khí càng lạnh lẽo hơn.
"Cậu không muốn biết đâu."
Liên tưởng đến thân phận của Vân Trì, trong khoảnh khắc, Trịnh Nghĩa liền nảy sinh vài suy nghĩ chẳng lành.
Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ những câu chuyện ma quỷ mà cậu nghe hồi nhỏ. Những thứ ấy để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa trong cậu.
"Tôi tin vào khoa học! Giữa ban ngày ban mặt, anh đừng nói mấy lời nhảm nhí đó!"
Sắc mặt Trịnh Nghĩa vẫn bình tĩnh, nhưng cơ thể anh ta lại thành thật lùi về sau hai bước.
"Tôi đâu có nói gì." Vân Trì nhún vai, rồi nét mặt trở nên nghiêm túc.
"Cô Sơ, lần này cô dẫn cậu ấy theo thì tốt hơn."
Dẫn Trịnh Nghĩa theo ư?
Sơ Cảnh gần như chẳng cần suy nghĩ, cô lập tức đưa ra quyết định.
"Cảnh sát Trịnh, mời lên xe."
Trịnh Nghĩa: "?"
Khoan, anh ta đã làm gì? Sao chỉ trong nháy mắt đã thay đổi suy nghĩ của Sơ Cảnh rồi?
Lúc thì không cho cậu đi cùng, lúc lại gọi cậu đi. Trịnh Nghĩa này đâu phải loại người hễ gọi là tới, muốn đuổi là đi!
Giây tiếp theo, Trịnh Nghĩa đã ngồi trong xe, tức tối đóng sầm cửa lại.
"Thời buổi nào rồi? Công nghệ phát triển nhanh như vậy, mọi hiện tượng đều có thể giải thích bằng khoa học. Vậy mà hai người lại tin lời của cái tên đạo trưởng Cá Mặn ấy? Dù sao thì tôi cũng không tin mấy thứ phi khoa học này!"
Sơ Cảnh ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn Trịnh Nghĩa ở hàng ghế sau.
"Cảnh sát Trịnh, có phải cậu nhạy cảm quá rồi không?"
"Tôi nhạy cảm? Tôi chỉ có trực giác sắc bén thôi!"
Trịnh Nghĩa cứng miệng không chịu thừa nhận.
"Có hơi nhạy cảm một chút." Sơ Cảnh nhướng mày. "Giấu đầu lòi đuôi."