Chương 31

Cô biết rõ rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn ai quan tâm đến những tin đồn nhảm này.

Hai tháng đầu tiên khi tận thế giáng xuống là hai tháng hỗn loạn nhất.

Mấy người cứ làm loạn đi, còn tôi sẽ nằm nhà mặc kệ sự đời.

Nhưng vẫn còn một chuyện vô cùng quan trọng mà Sơ Cảnh phải xác nhận.

Hiện tại cô không cần tránh né nữa, hoàn toàn có thể đường hoàng hỏi thẳng Tần Thời Tiêu: "Tần, trước đây tôi bảo anh tìm súng... Anh tìm được chưa?"

Tần Thời Tiêu ngước mắt. Hành vi thử thách ranh giới pháp luật này là điều anh không ủng hộ, cuộc đời tiểu thư tuyệt đối không thể có vết nhơ.

Nhưng thứ cô muốn, cho dù là gì đi nữa thì anh cũng sẽ tìm mọi cách để lấy giúp cô.

"Tôi đã sắp xếp một nhà kho ngầm, mọi thứ đều ở trong đó. Nếu cô cần thì có thể đến bất cứ lúc nào."

Sơ Cảnh nắm bắt được trọng điểm: "Ai đang canh giữ nhà kho đó?"

"Đám vệ sĩ chúng ta thuê trước đó."

Sơ Cảnh nheo mắt. Không phải cô đa nghi, mà là sau tận thế, con người dễ mất đi nhân tính. Cô không thể tin tưởng ai một cách dễ dàng.

Ngay cả những người đang ở trong nhà hiện giờ, ngoại trừ Bạch Ngưng và Tần Thời Tiêu, cô cũng không thể nói là tin tất cả bọn họ trăm phần trăm.

Không bao lâu nữa, bạo lực sẽ trở thành quy tắc mới. Ai có nắm đấm cứng hơn thì người đó sẽ có địa vị cao hơn và cuộc sống tốt hơn.

Đống vũ khí đó chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi béo bở.

Những người canh giữ nhà kho liệu có chống lại được sự cám dỗ hay không...

"Phải mau chóng chuyển đi."

Chờ mưa ngớt, chính là lúc họ phải di dời vũ khí. Không thể đợi đến khi virus thây ma bùng nổ rồi mới chuẩn bị, đến lúc đó thì đã quá muộn rồi!

...

Mưa axit vừa ngớt đi một chút, Sơ Cảnh bèn tính toán xuất phát.

Nếu không rời đi sớm, đợi đến lúc nắng nóng khiến virus khuếch tán thì sẽ không hay.

Tuy Bạch Ngưng không biết tương lai sẽ xuất hiện virus, nhưng cô ấy lại đưa ra quyết định tương tự với Sơ Cảnh.

"Tớ muốn nhân lúc mưa ngớt để ra ngoài mua chút hàng hóa, tiện thể về nhà lấy đồ."

Sơ Cảnh sửng sốt. Trong nguyên tác cũng có tình tiết này, không ngờ lại trùng với thời điểm cô định đi.

Nhưng cũng đúng, hiện tại là thời cơ tốt nhất.

Trực giác trước khủng hoảng của Bạch Ngưng rất mạnh. Khi tận thế vừa bắt đầu, cô ấy đã lập tức ra ngoài mua vật tư. Và chính trong lúc mua sắm, cô ấy đã phát hiện ra điều bất thường.

Có người bị nước mưa ăn mòn dẫn đến vết thương thối rữa, tinh thần rối loạn và làm ra hành vi vượt xa giới hạn của người bình thường. Đó chính là dấu hiệu khởi đầu của virus thây ma.

Vì phát hiện hiện tượng bất thường này, Bạch Ngưng cảnh giác hơn với sự thay đổi của môi trường xung quanh, đến khi thây ma xuất hiện, cô ấy có phản ứng ngay lập tức.

"Vậy cậu về sớm nhé, tớ sẽ chờ cậu."

Bạch Ngưng giơ tay ra hiệu OK.

"Cậu cần mua thêm gì không? Tớ mua giúp luôn."

"Không cần đâu." Sơ Cảnh bỗng lóe lên ý tưởng. "À đúng rồi, cậu đưa Tiểu Mễ và Trịnh Nghĩa đi cùng luôn đi, rồi mang theo vài vệ sĩ nữa."

Tiểu Mễ có thể đi cùng để tương tác với Bạch Ngưng tốt hơn, tranh thủ thức tỉnh dị năng sớm hơn.

Còn Trịnh Nghĩa, với thân phận và thực lực hiện tại của cậu, có cậu đi cùng thì Bạch Ngưng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Bạch Ngưng dở khóc dở cười: "Tớ chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi, cần gì phải phô trương thế chứ. Một mình tớ đi sẽ tiện hơn."

"Không được! Bây giờ bên ngoài hỗn loạn lắm, cần phải có người đi cùng cậu. Nếu không thì tớ đi với cậu..."

Bạch Ngưng bèn ngắt lời cô: "Để tớ đưa Hạ Tiểu Mễ đi. Con bé dạo này trông có vẻ bất an, cho nó ra ngoài xả hơi cũng tốt."

Cũng chính vì bên ngoài hỗn loạn nên cô ấy không thể để Sơ Cảnh đi. Hạ Tiểu Mễ trông ngoan ngoãn vậy, chắc là sẽ không chạy lung tung, khiến người ta yên tâm hơn.

"Được rồi. Vậy cậu đi cùng Tiểu Mễ nhé."

Chỉ riêng những chiếc xe đậu quanh căn nhà này, Sơ Cảnh đã có không dưới năm chiếc, cô hoàn toàn không phải lo về chuyện đi lại.

"Chị ơi, bọn em đi đây!" Hạ Tiểu Mễ vẫy tay với Sơ Cảnh từ cửa sổ xe.

"Nhớ cẩn thận." Sơ Cảnh mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng như gió xuân.

Chỉ cần nhìn nụ cười ấy thôi, tâm trạng Hạ Tiểu Mễ đã trở nên vui vẻ. Cô bé quay sang Bạch Ngưng và ngọt ngào nói: "Chị Bạch, chúng ta đi thôi."