Chương 30

Trịnh Nghĩa buồn bực gọi cho sư phụ, kết quả là cậu bị mắng té tát.

"Cậu ở xa trung tâm thành phố thế còn muốn quay về? Trong đội không thiếu một người như cậu! Cậu ngoan ngoãn ở trong nhà đi!"

"Cái gì? Bên cậu còn có người khác? Vậy thì cậu chịu trách nhiệm bảo vệ họ. Cúp đây!"

Giọng nói chuyện điện thoại tuy không to, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ.

Trịnh Nghĩa vừa xấu hổ vừa bối rối, không biết giấu mặt vào đâu.

Sơ Cảnh mỉm cười: "Xem ra sự an toàn của chúng tôi đều phải giao cho cảnh sát Trịnh rồi."

Trịnh Nghĩa vỗ ngực: "Yên tâm đi! Chỉ cần tôi còn thở, tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ mọi người."

Khi nói những lời đó, ánh mắt cậu sáng rực.

Sơ Cảnh nhìn thấy sự kiên định trong mắt cậu, cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ:

Mau thức tỉnh dị năng đi, chàng trai!

Những lời khác đều là hư vô, chỉ có dị năng mới là thật!

Thông tin trên mạng vẫn đang tiếp tục lan rộng, nhưng đã ít hơn trước. Dù sao nhiều nơi cũng đã mất điện hoặc không có tín hiệu.

Sau mưa to là thời kỳ mất nước mất điện kéo dài, nên không thể khôi phục. Đối với nhiều người, đây chẳng khác gì đòn đả kích mang tính hủy diệt.

Nhưng ở nơi này của Sơ Cảnh, đây hoàn toàn không phải vấn đề.

Cô là người phụ nữ đã thầu cả nhà máy nước sạch cơ mà!

Thậm chí trong nhà cô còn giấu mấy chiếc máy phát điện.

Mất điện mất nước khiến chất lượng sống giảm mạnh. Đừng nói là giữ gìn vệ sinh mỗi ngày, ngay cả việc được uống nước sạch cũng trở thành điều xa xỉ.

Trên mạng thậm chí còn có các hướng dẫn xử lý cụ thể. Tuy đã lọc và đun sôi nước, nhưng cuối cùng họ vẫn đau bụng quằn quại, muốn đến bệnh viện cũng không lấy số nổi.

Chưa kể đến thuốc men, thuốc giảm đau cũng đã bán hết sạch từ lâu.

Trong tình cảnh đó, tâm lý con người bị dồn nén đến cực hạn, nhất định phải có một nơi để trút giận.

Đúng lúc này, một tin tức chấn động bùng nổ, tự nhiên trở thành nơi cho họ trút giận.

Nguồn vật tư sinh hoạt trở nên khan hiếm hóa ra lại do một tập đoàn nào đó đứng sau. Nửa tháng trước, họ từng thu mua hàng loạt nhu yếu phẩm, tổng giá trị lên đến hàng chục tỷ!

Phải nói thật, khi thấy tin này, Sơ Cảnh đã nín thở.

Chẳng lẽ cô bị lộ rồi sao?

Nhưng cô tin vào khả năng xử lý của Tần Thời Tiêu. Chuyện này vốn nằm trong dự đoán của cô, và cô cũng có đề phòng.

Quả nhiên, khi bấm vào tin tức, người bị khui ra không phải là công ty của Sơ Cảnh, mà là tập đoàn của nhà họ Lâm, kẻ có thế lực tương đương với nhà cô.

Sơ Cảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện này chắc đủ khiến Lâm Đoan đau đầu rồi. Tuy hơi áy náy với cậu ta, nhưng không còn cách nào khác. Cậu ta không gặp xui thì sẽ đến lượt mình gặp xui."

Trong truyện, Lâm Đoan còn là nhân vật mờ nhạt hơn cả Sơ Cảnh.

Tên Sơ Cảnh dù sao cũng xuất hiện bốn trăm ba mươi hai lần, mỗi lần đều đi kèm với sự xuất hiện của nữ chính Bạch Ngưng.

Còn tên của Lâm Đoan chỉ xuất hiện có ba lần, đúng chuẩn vật hy sinh, rất giống nhân vật quần chúng.

"Đám anh hùng bàn phím trên mạng đông như vậy. Thế mà Lâm Đoan không phản bác một câu nào, cậu ta điềm tĩnh thật đấy."

Sơ Cảnh nói xong, bỗng nghĩ đến một khả năng khác: Có lẽ cậu ta bận đến mức chẳng có thời gian quan tâm đám anh hùng bàn phím đó.

Khi người bình thường còn đang trút giận, thì người thông minh đã bắt đầu phân tích cục diện và tận dụng thời gian chuẩn bị.

"Tiểu thư, lần này ảnh hưởng của sự kiện lớn hơn tôi tưởng. Nếu Tập đoàn họ Lâm công khai đăng tin làm rõ, mũi nhọn sẽ nhanh chóng chĩa về phía chúng ta..." Tần Thời Tiêu thấy hơi tự trách.

Diễn biến sự việc đã vượt ngoài dự đoán của anh.

"Đừng lo. Cho dù xảy ra chuyện gì, bây giờ chúng ta chỉ cần làm tốt một việc."

"Việc gì?"

Sơ Cảnh chậm rãi nhấn mạnh từng chữ. "Bốc hơi khỏi nhân gian."