Không đợi Sơ Cảnh mở miệng, Vân Trì đã lặng lẽ ngẩng đầu lên.
"Thôi bỏ đi. Hôm nay cậu không ra ngoài được đâu."
"Tại sao tôi lại không ra ngoài được?"
"Tôi tính ra."
Trịnh Nghĩa tặc lưỡi: "Đừng lấy mấy trò huyền ảo đó ra để nói, tôi tin vào khoa học."
"Được thôi, vậy cậu qua đây mà xem." Vân Trì lấy ra một tờ giấy vàng, dẫn Trịnh Nghĩa đến bên cửa sổ.
Anh ta mở hé cửa sổ, rồi ném tờ giấy vàng ra ngoài theo khe hở.
Tờ giấy vừa bay ra đã gặp mưa, lập tức biến thành màu đỏ.
"Ở trong nhà không cảm nhận được, không có nghĩa là ở bên ngoài an toàn. Nếu cậu đã tin vào khoa học, thì trong tình hình này, cậu có ra ngoài cũng chẳng làm được gì."
Trịnh Nghĩa sững sờ: "Anh... Chẳng phải đây là giấy bùa sao? Sao lại giống giấy thử độ pH vậy?"
Vân Trì: "..."
"Chỉ là đúng lúc tờ giấy này có tác dụng kiểm chứng thôi, nhưng đó không phải trọng điểm. Cậu nhìn cái cốc ngoài sân đi."
"Tôi đặt cái cốc ở đó lúc hai giờ sáng. Đã bị mưa dầm dã suốt sáu tiếng rồi. Bây giờ đáy cốc đã bị ăn thủng một lỗ."
Trịnh Nghĩa: "Hai giờ sáng? Anh không ngủ mà dậy làm trò này à?"
Cậu đúng là biết nắm bắt trọng điểm.
Vân Trì: "..."
"Chỉ là tôi tình cờ tỉnh dậy thôi. Nếu cậu lái xe đi, cho dù chiếc xe của cô Sơ có được gia cố đi nữa, thì vẫn rất nguy hiểm."
"Nhìn thấy rồi đấy, cậu còn muốn ra ngoài nữa không?"
Trịnh Nghĩa không nghĩ nhiều mà kiên định biểu đạt mong muốn của bản thân.
"Nhưng tôi là cảnh sát. Từ lúc trở thành cảnh sát chính thức, tôi đã nguyện hiến dâng cả đời mình, mãi mãi phục vụ nhân dân."
"Lúc nguy nan thế này, sao tôi có thể dễ dàng lùi bước?"
Lời cậu nói khiến tất cả những người có mặt đều nhìn về phía cậu.
Sơ Cảnh tin tưởng cậu. Cho dù tương lai không còn pháp luật ràng buộc, cậu vẫn sẽ kiên trì giữ vững chính nghĩa trong lòng.
"À..." Vân Trì day giữa trán. Anh ta sợ nhất là kiểu người quá ngay thẳng như vậy.
"Tuy tôi có hơi tách rời xã hội nhưng tôi vẫn tính là một người dân chứ."
"Chú cảnh sát, chú sẽ không bỏ mặc chúng tôi chứ?"
Trịnh Nghĩa: "?"
Nắm tay cậu siết chặt kêu "rắc rắc%". Ai là chú chứ? Cậu mới hơn hai mươi tuổi đầu mà đã bị gọi là chú ư?
Không thể nhịn được, cậu nhất định phải phản bác lại!
Anh ta gọi cậu là chú cảnh sát, vậy thì cậu sẽ gọi anh ta là đạo trưởng Cá Mặn!
"Đạo trưởng Cá Mặn, tuổi tác của tôi chưa đến mức làm chú đâu."
"Được rồi, cậu em cảnh sát, nghe tôi khuyên một câu đi, vận số năm nay của cậu không tốt, làm gì cũng phải thận trọng."
Vân Trì nheo mắt, không hề đùa cợt. Nếu Trịnh Nghĩa vẫn không nghe theo thì có khi cậu sẽ mất mạng thật.
Trịnh Nghĩa bình tĩnh lại.
Thực ra Đạo trưởng Cá Mặn nói rất có lý. Cậu không thể bỏ mặc Sơ Cảnh mà chạy ra ngoài một mình được.
Điều khiến cậu canh cánh trong lòng là ngay lần đầu gặp mặt, Sơ Cảnh đã nhiều lần nhấn mạnh rằng cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chính vì vậy nên Trịnh Nghĩa mới thường xuyên tiếp xúc với Sơ Cảnh, để đảm bảo sự an toàn của cô.
Nếu cậu vừa rời đi, mà Sơ Cảnh lại gặp phải nguy hiểm ở đây thì sao?
Có thể cậu sẽ hối hận cả đời.
Lúc cậu đang khó xử, Sơ Cảnh mở miệng chỉ cho cậu một con đường.
"Cảnh sát Trịnh, hay là cậu gọi điện về đơn vị để hỏi tình hình ra sao trước đi. Nếu thực sự nguy cấp, cậu có thể lái xe đi trước. Cậu không cần lo cho chúng tôi đâu, mấy vệ sĩ của tôi không phải hạng tầm thường."
"Thật sự không sao chứ?"
Ánh mắt Bạch Ngưng hờ hững đảo qua, thẳng thừng nói: "Cậu có ở đây hay không cũng chẳng thay đổi được điều gì."
Nếu có chuyện xảy ra, cô ấy sẽ ra tay.
Trịnh Nghĩa: "..."
Tuy nói vậy cũng đúng, nhưng nói thẳng ra như vậy thì chẳng khác nào bảo cậu vô dụng. Dù sao thì cậu cũng là người tốt nghiệp Học viện Cảnh sát với thành tích cận chiến và bắn súng kia mà.