Chương 28

Hạ Tiểu Mễ và Tạ Thường Thanh thì thầm với nhau. Thấy Sơ Cảnh nhìn mình với vẻ thắc mắc, cô bé mới ngượng ngùng lặp lại câu vừa nói: "Chị ơi, có phải thầy Tiểu Tạ sẽ không quay lại trường được nữa không?"

Tuy Tạ Thường Thanh không phải giáo viên trong trường, nhưng trong lòng Hạ Tiểu Mễ vẫn thấy hơi sợ Tạ Thường Thanh.

Khi dạy học, cậu ấy cực kỳ nghiêm túc, yêu cầu cũng cao, so với bình thường như hai người khác nhau.

Chỉ cần ở cùng với thầy, cô bé lúc nào cũng thấy căng thẳng.

"Tuy trường học tạm thời đóng cửa, nhưng em có thể về nhà." Tạ Thường Thanh mỉm cười.

Cậu ấy mỉm cười như thể người chú bạo lực trong không hề tồn tại.

Nếu Sơ Cảnh không biết quá khứ bất hạnh của cậu ấy, e rằng lúc này cô cũng sẽ bị nụ cười rạng rỡ đó của cậu ấy đánh lừa.

Làm sao Sơ Cảnh có thể yên tâm để Tạ Thường Thanh rời đi.

Ngay từ lúc tiếp xúc với những người này, cô chưa từng nghĩ sẽ để họ quay về vực thẳm lần nữa. Cho dù là Hạ Tiểu Mễ, người từng bị bắt nạt, Tạ Thường Thanh, kẻ vì tuyệt vọng mà hóa ác, hay Trịnh Nghĩa, người bị hãm hại.

"Em cứ yên tâm ở lại nhà chị, đừng có lo nghĩ linh tinh. Trận mưa này không biết sẽ kéo dài bao lâu.”

"Đúng vậy." Bạch Ngưng đồng tình với Sơ Cảnh.

"Theo những thông tin lan truyền, các bệnh nhân gần đây trong bệnh viện đều có vết thương bị ăn mòn. Có lẽ lượng axit trong mưa ở bên ngoài nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng. Hơn nữa, thuốc điều trị cho loại vết thương này dường như cũng không có hiệu quả tốt."

"Lượng mưa hiện tại vượt xa khả năng của hệ thống thoát nước. Nếu tiếp tục như thế này, thì chẳng bao lâu nữa hệ thống thoát nước trong thành phố sẽ tê liệt. Chúng ta ở ngoại ô thì vẫn tốt hơn, bị ảnh hưởng không quá lớn." Bạch Ngưng phân tích tình hình một cách tỉ mỉ.

"Công an chắc chắn sẽ tiến hành xử lý. Trong tình trạng này rất dễ dẫn đến bạo loạn. Vì an toàn, thời gian này tốt nhất chúng ta không nên ra ngoài, quan sát thêm một thời gian rồi hẵng quyết định."

Sơ Cảnh lắng nghe chăm chú. Mặc dù đó đều là những điều cô đã biết, nhưng khi nghe Bạch Ngưng phân tích, trong lòng cô vẫn dâng lên cảm giác thành tựu khó tả.

Không hổ là "con gái" mà cô ưu ái! Hào quang của cô ấy mạnh đến mức không thể che giấu được!

"Bảo Nhi, trong nhà còn thiếu thứ gì không? Nếu thiếu, lúc này tình hình còn chưa quá căng thẳng, để tớ ra ngoài mua luôn. Thời gian này mọi người đều phải ở nhà, sinh hoạt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Chúng ta nên dự trữ trước để phòng trường hợp đặc biệt."

"Không cần lo, tớ chuẩn bị hết rồi. Nếu mọi người thiếu gì thì cứ nói với chị. Chị đã đưa mọi người đến đây thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng." Sơ Cảnh nhìn lướt qua từng người.

Trịnh Nghĩa nhìn tin nhắn trên điện thoại, lập tức bật dậy: "Có vẻ tôi phải ra ngoài rồi."

Sứ mệnh đang kêu gọi cậu!

Sơ Cảnh đã đoán được từ trước là Trịnh Nghĩa sẽ không chịu ngồi yên, nên cô không hề hoảng hốt.

Cho dù Trịnh Nghĩa có muốn đi ra ngoài thế nào, thì lúc này cũng không thể quay về đơn vị được. Theo cốt truyện, cậu là viên cảnh sát lẻ loi, cho dù có cố mấy cũng không quay lại đơn vị được.

"Cảnh sát Trịnh, cậu có nhiệm vụ sao?"

"Tình huống khẩn cấp, hình như đội đang thiếu người. Cô Sơ, tôi có thể mượn xe của cô không?"

Hôm qua cậu không lái xe mô tô đến, mà thời tiết thế này thì cũng không thể lái mô tô được.

Điều càng đáng giận là tình hình nghiêm trọng như vậy mà sư phụ vẫn không cho cậu quay về đơn vị!