Chương 26

Tần Thời Tiêu không thấy Sơ Cảnh quay về nên vẫn đứng chờ ở cổng. Khi kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy chiếc xe trở về.

Trái tim nặng trĩu của anh lúc này mới được thả lỏng.

Vừa mở cửa, anh đã thấy bên ngoài mưa rơi lất phất. Anh hơi trầm ngâm một lúc rồi mang chiếc ô đặc chế mà anh đã chuẩn bị từ nửa tháng trước, đi ra đón Sơ Cảnh.

Mưa axit, sau mùa hè nóng nực, virus bắt đầu khuếch tán, thây ma sắp tấn công.

Tận thế thật sự đã đến.

Khi sắp xuống xe, Sơ Cảnh nắm chặt tay Bạch Ngưng, nói như thề thốt: "Ngưng Ngưng, sau này tớ sẽ luôn ở bên cậu."

"Được, nói là làm nhé."

Bạch Ngưng không thể tưởng tượng được, nếu tách khỏi Sơ Cảnh, cuộc sống của cô ấy sẽ trở nên thế nào.

Quay lại những ngày tháng xám xịt trước đây?

Hay có thể là cuộc sống còn tăm tối hơn nữa.

Tần Thời Tiêu che ô cho Sơ Cảnh xuống xe, anh nhanh chóng cùng cô bước vào nhà. Đèn phòng khách vẫn sáng.

Trịnh Nghĩa không bận tâm gì nhiều nên đã về phòng ngủ sớm. Hạ Tiểu Mễ đang tuổi lớn, cũng đã đi nghỉ từ sớm. Trong phòng khách chỉ có Vân Trì người hoàn toàn không ngủ được, và "học sinh giỏi" Tạ Thường Thanh đang học bài vào nửa đêm.

Bạch Ngưng hoàn toàn không ngờ trong nhà lại có nhiều người lạ như vậy. Trông dáng vẻ của họ, có vẻ như họ có quan hệ khá thân thiết với Sơ Cảnh.

Đặc biệt là cậu thiếu niên kia.

Tạ Thường Thanh thấy Sơ Cảnh về thì lập tức thay đổi nét mặt, nở nụ cười: "Chị, cuối cùng chị cũng về rồi. Vị tiểu thư này là?"

Lông mày Bạch Ngưng hơi giật nhẹ. "Chị" và "tiểu thư", cách xưng hô này thể hiện rõ mức độ thân thiết khác biệt. Cứ như thể quan hệ giữa cậu ấy và Sơ Cảnh gần gũi hơn.

Khát khao chiếm hữu sắp phô bày ra ngoài luôn rồi.

"Bạch Ngưng." Cô ấy chủ động báo tên.

"Mọi người cứ đối xử với Ngưng Ngưng như đối xử với tôi là được." Sơ Cảnh giới thiệu tiếp: "Tạ Thường Thanh, em trai chưa đủ tuổi thành niên. Vân Trì, đạo trưởng Cá Mặn."

Tạ Thường Thanh bắt được từ mấu chốt và nhấn mạnh: "Chị, em không còn nhỏ. Hai tháng nữa là em đủ tuổi thành niên."

Vân Trì bất đắc dĩ sửa lại: "Là Hiện Vũ Cư Sĩ."

Anh ta quan sát gương mặt Bạch Ngưng thật kỹ, rồi nhận được một đáp án khiến lòng anh ta nhẹ nhõm. Khi thả lỏng, cơn buồn ngủ bị anh ta đè nén đã lâu lập tức ập tới. Vân Trì ngã gục xuống đất ngủ ngay trước mặt mọi người.

Bạch Ngưng: "Thế này là..."

Sơ Cảnh thấy nhiều nên đã quen. Có vẻ Vân Trì có thể ngủ bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, quen rồi thì thấy bình thường.

"Anh ta chỉ ngủ thôi. Còn hai người nữa tớ chưa giới thiệu với cậu, một cô bé và một cảnh sát. Sáng mai cậu có thể gặp được họ. Bây giờ chúng ta lên tầng trước đi."

Tần Thời Tiêu nhìn thoáng qua là biết Sơ Cảnh có nhiều điều muốn nói. Anh lập tức gọi Tạ Thường Thanh cùng mình khiêng Vân Trì đi, để tránh cậu ấy làm phiền Sơ Cảnh.

Lúc lên tầng, Bạch Ngưng còn ngoái lại nhìn Tạ Thường Thanh: "Bảo Nhi, cậu nhặt em trai này ở đâu vậy?"

"Thành tích của cậu ấy rất tốt. Tớ đặc biệt tìm cậu ấy về làm gia sư cho em gái đấy. Sao thế? Cậu... Không thích cậu ấy à?" Sơ Cảnh hơi chần chừ hỏi.

Không nghi ngờ gì nữa, sau khi dị năng của Tạ Thường Thanh thức tỉnh, cậu ấy sẽ rất mạnh. Nhưng cậu ấy vẫn là nhân vật phản diện. Nếu Bạch Ngưng không ưa cậu ấy, không thể hòa hợp được thì Sơ Cảnh cũng sẽ không miễn cưỡng giữ Tạ Thường Thanh lại.

Tất cả đều phải đặt cảm nhận của Bạch Ngưng lên hàng đầu.

"Không phải là không thích, chỉ là ánh mắt cậu ấy cứ như muốn dính vào người cậu vậy. Tớ lo cậu ấy cướp cậu đi mất."

Sơ Cảnh cười: "Sao thế được. Cậu ấy chỉ thiếu cảm giác an toàn thôi."