Chương 25

Sau khi nhận được tin nhắn của Sơ Cảnh, Bạch Ngưng bèn nhanh chóng sắp xếp hành lý của mình rồi đi đến địa điểm dễ tìm để chờ cô.

Không biết có phải là ảo giác của cô ấy không, nhưng hình như tối nay gió lạnh hơn bình thường, mang đến cho người ta dự cảm chẳng lành.

Chỉ khi nhìn thấy định vị của Sơ Cảnh càng lúc càng tiến gần, dự cảm ấy mới hơi dịu lại, khóe môi Bạch Ngưng cũng vô thức cong lên thành nụ cười.

Sơ Cảnh là người duy nhất cô ấy quan tâm.

Đột nhiên đôi vai hơi trĩu xuống khiến nụ cười của Bạch Ngưng lập tức biến mất. Cô ấy nhìn chiếc áo khoác xuất hiện trên người mình với vẻ mặt khó chịu.

Cô ấy ghét nhất những kẻ không biết giữ khoảng cách.

"A Ngưng sao phải vội thế? Bây giờ đã hơn mười giờ, trời tối om rồi mà em còn đi. Em không thể đợi đến sáng mai sao? Sáng đi xe sẽ tiện hơn nhiều."

"Không cần." Bạch Ngưng cởϊ áσ khoác trên người xuống, lạnh lùng ném lại cho gã. "Anh cầm đi, tôi không lạnh."

"Anh thấy em đứng đây có vẻ khá lâu rồi. Ai đến đón em vậy?"

Bạch Ngưng không trả lời. Ai đến đón cô ấy thì cũng chẳng liên quan gì đến gã.

"Để một cô gái đứng ngoài chờ như vậy, e là người đó chẳng biết nghĩ cho em. Xe của anh ở phía trước, hay là em lên xe anh đợi đi? Trong xe anh ấm hơn, còn hơn là em đứng ngoài gió lạnh như thế này."

Gã lại giơ tay khoác áo lên vai Bạch Ngưng, định ôm cô ấy đi cùng.

Nhưng lần này Bạch Ngưng còn chưa kịp phản ứng thì một chiếc xe việt dã đã lao thẳng đến từ xa, rồi phanh gấp sát gần gã, dọa gã lùi liền hai bước, suýt nữa ngã dập mông.

Còn Bạch Ngưng thì vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn mong chờ.

Sơ Cảnh xuống xe, chạy chậm tới, lập tức nhào vào lòng Bạch Ngưng.

"Nhớ cậu muốn chết! Hửm? Áo khoác này của ai vậy?"

Sơ Cảnh thấy chiếc áo khoác trên người cô ấy hơi chướng mắt. Nhìn sang gã đàn ông kia, cô lập tức hiểu ngay.

Cô trực tiếp túm lấy chiếc áo khoác ném sang bên cạnh: "Mùi tuyết tùng khó chịu quá. Tớ không thích, cậu đừng để ám lên người, mau vứt đi."

Bạch Ngưng hiểu ý cô, bật cười.

Người đàn ông bên cạnh cầm áo lên ngửi đi ngửi lại, bối rối: "Ở đâu ra mùi tuyết tùng?"

Sơ Cảnh vô tội chớp mắt rồi nghiêm túc giải thích: "Mùi tuyết tùng chính là mùi bút chì 2B đấy, anh chưa ngửi bao giờ à? Tôi hiểu rồi, có lẽ vì thường xuyên tiếp xúc nên anh mới không ngửi được."

Chỉ suy nghĩ một lúc là gã hiểu Sơ Cảnh đang vòng vo mắng mình.

"Cô!"

"Cô cái gì mà cô. Anh là cái thứ gì mà dám ve vãn Ngưng Ngưng nhà chúng tôi?"

Sơ Cảnh liếc gã một cái, rồi kéo tay Bạch Ngưng rời đi thật nhanh: "Chúng ta đi thôi."

Thành công vứt bỏ một đoá hoa đào nát.

Trên đường trở về, Bạch Ngưng chủ động lái xe. Cô ấy không ngờ Sơ Cảnh lại đến một mình.

"Ngưng Ngưng, nếu như chúng ta sống trong một căn biệt thự lớn, mỗi ngày không phải lo ăn uống, cứ thế mà nằm dài mãi ở nhà, thậm chí chẳng cần ra khỏi cửa, cậu thấy có được không?"

"Ở cùng cậu thì chắc chắn là tớ muốn rồi. Nhưng nếu bảo tớ ở mãi trong nhà không bước ra ngoài, thì e là không khả thi lắm. Cậu biết tớ mà, tớ không thể ở nhà mãi được." Bạch Ngưng mỉm cười.

Sơ Cảnh hiểu. Bạch Ngưng là kiểu người toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp, rảnh rỗi một ngày thôi cô ấy cũng thấy bứt rứt.

"Nhưng tớ có thể nuôi cậu mà!"

Câu này không hề khoác lác. Thức ăn, đồ uống và các vật dụng cần thiết, tất cả cô đều đã chuẩn bị đủ, cô hoàn toàn có thể để Bạch Ngưng sống vô lo vô nghĩ.

"Thế thì tớ càng phải cố gắng hơn nữa. Không thì lại không xứng với Bảo Nhi của tớ mất."

Sơ Cảnh thở dài.

Cô không thể thuyết phục Bạch Ngưng nằm yên hưởng thụ. Có lẽ đó là số phận không thể thay đổi.

Nhưng Bạch Ngưng là nhân vật chính, cô ấy có hào quang mạnh mẽ. Sơ Cảnh thật ra cũng không cần quá lo lắng về an toàn của cô ấy.