Đếm ngược tận thế: 3 ngày.
Những động vật khỏe mạnh được cô đặt từ trước cũng đã vào vị trí. Những người chăn nuôi có kinh nghiệm cũng được chọn lọc và giữ lại.
Họ được đưa đến địa điểm đã xây dựng sẵn từ trước. Lúc này, họ vẫn không biết vì sao mình lại được đưa đến một trang trại xa hoa như vậy.
Động vật được ở nơi có điều kiện tốt hơn cả con người, có điều hòa, có phòng riêng, ngay cả thức ăn cũng được chuẩn bị trước. Đúng là đãi ngộ cấp quốc bảo.
Tuy nơi này được quản lý khép kín nên có phần bí bức, nhưng lương cao, bao ăn bao ở, chẳng có gì để chê. Người thông minh đều hiểu, việc không nên hỏi thì đừng hỏi.
Đếm ngược tận thế: 2 ngày.
Sơ Cảnh đã ngừng việc thu gom vật tư quy mô lớn. Tất cả nhu yếu phẩm đều được lưu trữ trong các kho bí mật và được chuẩn bị ổn thỏa.
Nhờ vậy, siêu thị và trung tâm thương mại đã khôi phục nguồn cung. Khi mọi người vui mừng, họ không hề biết rằng nguy hiểm cũng đang đến gần.
Nhưng đợt thiếu hụt hàng hóa lần này cũng khiến họ bắt đầu có ý thức tích trữ lương thực.
Đếm ngược tận thế: 1 ngày.
Sơ Cảnh đưa Tạ Thường Thanh về chỗ mình, và liên hệ với Trịnh Nghĩa trước. Lấy danh nghĩa ăn tụ họp, cô đưa mọi người đến ngôi nhà đã chuẩn bị sẵn.
Tần Thời Tiêu, Trịnh Nghĩa, Hạ Tiểu Mễ, Tạ Thường Thanh, Vân Trì, chú Hùng đầu bếp, vài vệ sĩ và hầu gái, tất cả mọi người đều dừng chân ở căn nhà đó.
Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, Sơ Cảnh gọi điện cho Bạch Ngưng.
Sau một tháng chuẩn bị, cuối cùng cô cũng có thể đón "con gái cưng" của mình đến hưởng phúc rồi!
"Ngưng Ngưng, hôm nay cậu còn bận không?"
"Tớ vừa xong việc. Hôm nay cuộc thi bên này kết thúc rồi. Ngày mai tớ có thể trở về, chắc chắn tớ sẽ đi tìm cậu đầu tiên."
"Ngày mai lâu quá! Tớ muốn gặp cậu ngay bây giờ. Đúng lúc tớ đang ở gần chỗ cậu, tớ lái xe đến đón cậu nhé?" Đôi mắt Sơ Cảnh sáng rực.
Niềm vui của cô xuyên qua màn hình truyền thẳng đến Bạch Ngưng.
"Đâu cần phiền cậu như vậy. Cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai, tớ đảm bảo sẽ đứng trước mặt cậu và gọi cậu dậy."
"Không phiền, không phiền. Tớ thật sự đang ở rất gần cậu, lái xe hơn một tiếng là đến!"
Bạch Ngưng không cãi nổi Sơ Cảnh, cuối cùng cô ấy chỉ có thể đồng ý để Sơ Cảnh đến đón mình.
Cô ấy nghĩ rằng Tần Thời Tiêu chắc chắn sẽ không để Sơ Cảnh đi một mình, nên cũng không lo lắng gì nhiều.
Ngay cả chính Tần Thời Tiêu cũng cho rằng anh sẽ đi cùng Sơ Cảnh.
Vì vậy, khi bị Sơ Cảnh từ chối, anh buồn đến mức không thể nói thành lời.
"Mình tôi đi là được rồi. Anh ở nhà trông chừng mọi người, đừng để ai tùy tiện ra ngoài. Đợi tôi ở đây."
"Tiểu thư, hay để tôi đi cùng cô đi." Tần Thời Tiêu bước theo, không muốn để Sơ Cảnh rời đi một mình.
"Không cần đi cùng tôi. Hôm nay là một ngày rất quan trọng, tôi muốn được ở riêng với Ngưng Ngưng."
Tựa như đón giao thừa vậy, ngày mai chính là ngày bắt đầu thời kỳ tận thế.
Khoảnh khắc mang ý nghĩa trọng đại như thế, cô nhất định phải cùng Bạch Ngưng trải qua.
Tần Thời Tiêu cụp mắt xuống, vẻ mặt ảm đạm, trong lòng anh thoáng thấy hơi ghen tị với Bạch tiểu thư.
"Hơn nữa, tuy ở đây có rất nhiều người, nhưng tôi chỉ tin tưởng anh."
"Ở nhà đợi tôi."
Dặn dò xong, Sơ Cảnh lập tức lên xe.
Tần Thời Tiêu đưa mắt nhìn theo bóng cô rời đi, rồi liếc nhìn ngôi nhà phía sau. Anh mang tâm trạng nặng nề bước vào bên trong.
Tần Thời Tiêu đi ngang qua Tạ Thường Thanh đang học bài, Hạ Tiểu Mễ đang nghiêm túc làm bài tập, Trịnh Nghĩa đang chơi ném phi tiêu, cuối cùng anh đi đến chỗ Vân Trì đang chơi với chú chó.
"Ngày mai... Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?"
Vân Trì xoa đầu Bé Mực, đứng lên đáp: "Là kết thúc... Cũng là khởi đầu."