Sơ Cảnh nhíu mày, ai lại to gan đến mức chặn xe giữa đường lớn thế này?
Không phải là định giở trò ăn vạ đấy chứ?
Cho dù có là kẻ ăn vạ thì cô cũng không sợ. Trong xe có camera hành trình, đối phương chắc chắn sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Cửa sổ xe mở ra, Sơ Cảnh vừa định ló đầu ra thì người đó hấp tấp chạy tới.
Không đợi Sơ Cảnh mở miệng, người đó đã nhanh hơn, dựa sát vào cửa sổ xe. Gương mặt còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ của cô như tỉnh táo lại trong chớp mắt.
"Còn bảy ngày nữa..."
Trong thời điểm đặc biệt này, Sơ Cảnh vô cùng nhạy cảm với con số, mỗi ngày cô đều đếm từng ngày còn lại.
Khi nghe thấy hai chữ "bảy ngày", cơ thể cô cứng đờ, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
"Anh nói bảy ngày gì?"
"May quá tìm được cô rồi..."
Vừa nói dứt câu, đầu anh ta nghiêng sang bên cạnh, trực tiếp ngủ gục trên cửa sổ xe.
Sơ Cảnh: "..."
Vậy mà cũng ngủ được à?
"Tôi có nên báo cảnh sát không, tiểu thư?"
"Không cần. Lôi anh ta lên xe trước, đưa về."
Tần Thời Tiêu không còn cách nào, đành lạnh mặt xuống xe, vác người đó lên rồi tùy tiện ném lên ghế để anh ta nằm đó.
Sơ Cảnh quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiêng ngả trên ghế sau.
Vừa rồi, cô bỗng nhớ ra một chuyện.
"Tần, xem thử trên cổ anh ta có đeo thẻ gỗ đào không?"
Tần Thời Tiêu kiểm tra một chút: "Có một tấm thẻ gỗ được treo bằng dây đỏ."
"Đúng thật rồi." Sơ Cảnh mỉm cười, tò mò quay đầu nhìn anh ta thêm lần nữa.
Đúng là anh ta thật.
Trong nguyên tác từng xuất hiện một nhân vật đạo sĩ.
Trước khi tận thế xảy ra, anh ta đã dự đoán được trước và tìm đến Bạch Ngưng, đặc biệt cảnh báo cô ấy một lần. Đây cũng là lý do quan trọng giúp Bạch Ngưng nhanh chóng thích ứng với tận thế.
Về sau, đạo sĩ đó lại xuất hiện một cách vô cùng nổi bật. Chỉ dựa vào vài lá bùa mà có thể khống chế thây ma, khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Đáng tiếc... Lúc ấy văn học mạng bị chỉnh đốn, phản đối phong kiến mê tín, bất kỳ nhân vật nào có liên quan đến huyền học đều phải bị xóa bỏ.
Lúc đó tác giả cũng rất mạnh tay, trực tiếp xóa sạch hơn một trăm nghìn chữ có liên quan đến nhân vật này, chỉnh sửa lại toàn bộ. Và thế là nhân vật ấy dần bị lãng quên.
Bị lãng quên không có nghĩa là không tồn tại.
Tên của anh ta là gì nhỉ?
Hình như là... "Hàm Ngư Cư Sĩ" (Cư sĩ Cá Mặn)?
Đếm ngược tận thế: 6 ngày.
Sau khi ngủ suốt mười tám tiếng, vị đạo sĩ vô danh kia cuối cùng cũng đã ngủ bù đủ.
"Tỉnh rồi à?"
Sơ Cảnh khuấy cốc cà phê sữa trong tay, ánh mắt mang ý cười nhìn người vừa tỉnh dậy trên giường.
"Tôi tên là Sơ Cảnh. Hôm qua sau khi anh chặn xe tôi thì gục lên xe tôi ngủ luôn. Bỏ anh lại trên đường thì không hay lắm, nên tôi mang anh về nhà."
"Vân Trì, tôi chỉ là một đạo sĩ nhỏ bé không đáng kể. Cô cũng có thể gọi tôi là Hiện Vũ Cư Sĩ, tùy ý cô."
"Đạo trưởng Cá Mặn, chuyện bảy ngày anh nói hôm qua là có ý gì?"
Khóe miệng Vân Trì giật giật. Cách xưng hô này...
Có chút tôn trọng, nhưng không nhiều.
Anh ta tìm cây trâm gỗ đào của mình, thuần thục búi lại tóc, sau đó nghiêm túc nhìn Sơ Cảnh rồi đáp: "Còn sáu ngày nữa."
Khi ánh mắt anh ta nhìn đến Sơ Cảnh thì đột nhiên anh ta sững sờ.
Không đúng.
Anh ta ngồi bật dậy bên mép giường, chăm chú quan sát Sơ Cảnh. Không đúng rồi, hình như anh ta đã tìm nhầm người.
Tướng mạo của người trước mặt... Sao lại là có số chết sớm?
Chưa đợi Sơ Cảnh phản ứng, anh ta trực tiếp cầm lấy bàn tay phải của cô rồi mở ra để nhìn đường vân tay.
Vân Trì bị chấn động mạnh, sao lại có người tướng tay và tướng mặt hoàn toàn không giống nhau?!
Sơ Cảnh dùng chút lực mới rút lại được tay mình.
"Sao vậy đạo trưởng, thấy ma à?"
Vân Trì im lặng. So với gặp ma còn đáng sợ hơn.
Anh ta khép mắt, bấm ngón tay một lúc.
Không phải tìm nhầm người... Mà có lẽ là anh ta tìm được người càng đúng hơn.