Hạ Tiểu Mễ nghẹn ngào, nhỏ giọng phản bác: "Không thể biến thành ngọc trai đâu."
"Sao lại không?" Sơ Cảnh lau khô nước mắt trên mặt cô bé, rồi mở lòng bàn tay ra: "Em xem, chẳng phải nước mắt của em đã biến thành ngọc trai rồi sao?"
Đầu ngón tay mảnh mai của cô đang kẹp một viên ngọc trai tròn trịa màu hồng nhạt. Hạ Tiểu Mễ nhìn thấy mà sững sờ, một lúc sau, cô bé mới nhận ra đó là hoa tai ngọc trai của Sơ Cảnh.
Cầm chiếc khuyên tai ngọc trai màu hồng trong tay, Hạ Tiểu Mễ hơi ngẩn người, rồi cô bé ngước mắt lên: "Chị... Sau này em thật sự có thể giúp được chị sao?"
"Tất nhiên rồi."
Tạm thời Sơ Cảnh chưa thể đưa Hạ Tiểu Mễ đi ngay, nên cô để lại vài người chuyên môn giúp Hạ Tiểu Mễ giải quyết những rắc rối xung quanh, qua đó xây dựng niềm tin giữa hai người.
Tất cả những bạn học từng bắt nạt cô bé trong trường đều phải công khai xin lỗi.
Quản lý ký túc xá và những hành vi bẩn thỉu của bà ta cũng bị phanh phui, nhà trường lập tức sa thải bà ta. Bà ta cũng khó tìm được nơi khác nhận vào làm.
Còn về bố của Hạ Tiểu Mễ...
Nghe nói con gái được một tiểu thư có thân phận cao quý để mắt đến, ông ta bèn sử dụng công phu sư tử ngoạm, đòi Sơ Cảnh hai triệu thì mới chịu giao con gái ra.
Sơ Cảnh cũng không tranh cãi nhiều. Ông ta muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, có mệnh lấy, chưa chắc đã có mệnh tiêu.
Đồng thời, chuyện này cũng có người "vô tình" nói cho Hạ Tiểu Mễ biết. Con bé chỉ đau lòng một lúc, rồi lập tức còn quyết tâm hơn cả trước đây.
Đếm ngược tận thế: 10 ngày.
Sơ Cảnh không ngừng nghỉ mà lập tức chạy xe đến thị trấn nơi Kho đang sinh sống.
Đó là một thị trấn phát triển không tốt lắm, nhưng cậu ấy học ở ngôi trường trung học tốt nhất thị trấn. Thành tích của cậu ấy đứng top đầu trong thành phố. Năm nay cậu ấy lên lớp 12, sắp phải đối mặt với kỳ thi đại học.
Với thành tích xuất sắc như vậy, cậu ấy hoàn toàn có thể thi đỗ vào một trường đại học hạng nhất. Đáng tiếc là tận thế còn đến nhanh hơn kỳ thi.
Khi đợi trước cổng trường, trong lòng Sơ Cảnh thấy hơi căng thẳng.
Cô biết rất rõ, người này không dễ chọc. Cậu ấy lạnh lùng vô tình, từ đầu tới cuối luôn nở một nụ cười không đạt đến đáy mắt, khiến người ta thấy mà lạnh sống lưng.
Người cười nheo mắt đều là quái vật, không biết cậu ấy đã trải qua đả kích gì mà nội tâm lại trở nên âm u đến thế.
Bên cổng trường có bảng vàng danh dự của học sinh lớp 12. Tạ Thường Thanh đứng vững ở vị trí đầu bảng. Nhìn bức ảnh cậu ấy mỉm cười, Sơ Cảnh chuẩn bị tâm lý thật kỹ.
Tạ Thường Thanh ăn ngủ tại trường. Bình thường cậu ấy sẽ không ra ngoài, trừ ngày cuối tuần.
Cậu ấy có mấy công việc làm thêm, ban ngày bán trà sữa ở cửa hàng trước cổng trường, buổi tối sắp xếp sách trong hiệu sách. Có thể nói là làm việc không ngơi nghỉ.
Tuổi trẻ đúng là tràn đầy sức sống. Sơ Cảnh thật sự không thể tưởng tượng được cảnh mình ngủ lúc 1 giờ đêm, dậy lúc 6 giờ sáng như Tạ Thường Thanh.
Cửa hàng trà sữa làm ăn rất tốt. Các nhân viên ở đây đều đeo khẩu trang, chỉ nhìn đôi mắt và lông mày thì Sơ Cảnh cũng khó phân biệt được ai là Tạ Thường Thanh.
Mỗi nhân viên trẻ tuổi ở đây đều trông sáng sủa, hoạt bát, hoàn toàn khác với hình tượng u ám trong tưởng tượng của Sơ Cảnh.
Sơ Cảnh gọi một cốc nước, yên lặng ngồi trong góc quán. Người ra kẻ vào thường sẽ liếc mắt qua góc cô ngồi.
Người bạo dạn còn chủ động xin phương thức liên lạc của cô. Cho dù có bao nhiêu người đến, Sơ Cảnh đều từ chối khéo. Gặp kẻ dây dưa không chịu buông, cô sẽ trực tiếp gọi cho kẻ đó một cốc trà sữa.
Ý của cô rất rõ ràng: Mau câm miệng giùm.