Chương 18: Đếm ngược tận thế còn 11 ngày

Sau đó, quản lý ký túc xá bèn lợi dụng chuyện này để đe dọa Hạ Tiểu Mễ, nếu không giúp bà ta làm việc, bà ta sẽ nói chuyện cô bé lục thùng rác cho bố cô bé biết.

Sau khi tận thế xảy ra và mọi thứ trở nên hỗn loạn, Hạ Tiểu Mễ lang thang một mình. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó, để sống sót, cô bé thức tỉnh dị năng không gian trộm cắp.

Lần đầu tiên cô bé xuất hiện trong truyện là khi cô bé dùng dị năng trộm mì ăn liền của người khác, kết quả là bị bắt tại trận. Người đó kéo cô bé lại, chuẩn bị chặt tay cô bé, và chính Bạch Ngưng đã cứu cô bé.

Chỉ vì cô bé có ánh mắt giống hệt Sơ Cảnh trước khi chết.

Lần đó không cứu được Sơ Cảnh, lần này nhất định phải cứu được. Với tâm niệm ấy, Bạch Ngưng có thêm một cái "ba lô nhỏ biết đi", một người dị năng không gian, không dám nói là người dị năng mạnh nhất nhưng chắc chắn cô bé là kẻ trộm "giỏi" nhất.

Khi năng lực thăng cấp, chỉ cần cô bé muốn lấy, cho dù đối phương có dùng tận tám mươi mốt bộ khóa thì cô bé vẫn lấy được.

Trong căn tin, Sơ Cảnh gọi cho Hạ Tiểu Mễ một phần cơm, ba món mặn, hai món rau, cơm trắng, hoa quả cắt sẵn và sữa bò nóng. Thức ăn trong căn tin quá đắt nên lúc nãy cô bé mới trốn đi ăn mì gói.

"Đừng khách sáo, em mau ăn đi."

Hạ Tiểu Mễ ngồi đối diện cô, hơi gò bó. Bụng cô bé không kìm được mà réo lên hai tiếng. Đợi Sơ Cảnh cho phép, cô bé mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cô bé không quen biết Sơ Cảnh, nhưng từng nhìn thoáng qua cô từ xa.

Cô bé nghĩ cô là kiểu người mà cả đời này cô bé cũng không thể tiếp xúc, vậy mà bây giờ cô lại ngồi gần đến thế, ngay trước mặt cô bé.

"Tiểu thư... Chị đến tìm em có chuyện gì sao?"

Chị gái trông dịu dàng này liệu có đối xử với cô bé giống như những người khác không?

"Chị tên là Sơ Cảnh. Tiểu Mễ, chị muốn trở thành người tài trợ của em."

"Người tài trợ? Đó là gì ạ?"

"Chị sẽ cung cấp cho em tất cả sự giúp đỡ trong cuộc sống hằng ngày, đáp ứng mọi nhu cầu của em. Từ hỗ trợ học tập, chi phí sinh hoạt, tiền tiêu vặt, thậm chí là những vấn đề trong gia đình... Em đều có thể bàn với chị. Chị có thể giúp em giải quyết mọi chuyện. Nếu em muốn, em cũng có thể coi chị là chị gái."

"Tại sao... Lại giúp em?" Hạ Tiểu Mễ nắm chặt vạt áo đồng phục, cô bé thấy hơi căng thẳng.

"Bởi vì chị tin rằng, trong tương lai, em cũng sẽ giúp được chị."

Đếm ngược tận thế: 11 ngày.

Trong đầu Hạ Tiểu Mễ cứ vang vọng mãi lời của Sơ Cảnh. Đối với cô bé, điều đó giống như một giấc mơ, khiến cả người cô bé nhẹ bẫng, như thể bay lên tận mây xanh.

Cho đến khi lại bị quản lý ký túc xá bắt nạt, lại bị bạn học xa lánh, lại bị bố mắng chửi, cuối cùng cô bé không thể chịu đựng nổi mà trốn vào góc không người rồi bật khóc.

Một chị gái xa lạ chỉ gặp lần đầu lại có thể dịu dàng nói chuyện với cô bé như vậy, tại sao những người thân cận chỉ biết bắt nạt cô bé?

Rõ ràng cô bé chưa từng làm sai điều gì.

"Nước mắt của con gái là ngọc trai, không thể tùy tiện rơi được."

Sơ Cảnh luôn cho người chú ý đến cô bé. Khi biết cô lén lau nước mắt một mình, cô bèn chạy tới an ủi, đưa cho cô bé một tờ khăn giấy.

Nhưng khi cảm xúc dâng trào, lời an ủi của Sơ Cảnh chỉ khiến Hạ Tiểu Mễ càng thấy tủi thân hơn.