Chương 17: Hạ Tiểu Mễ

Ngôi trường quý tộc này thực hiện chế độ quản lý nội trú khép kín. Bốn người một phòng ký túc xá, trên là giường dưới là bàn, có phòng vệ sinh riêng, thậm chí trong phòng còn có một phòng khách nhỏ, không gian giải trí vô cùng đầy đủ.

Sơ Cảnh dễ dàng tìm được ký túc xá của Hạ Tiểu Mễ.

Cô cố tình chọn đúng giờ nghỉ trưa nên các cô bé ở phòng ký túc xá này đều có mặt.

"Chị... Chị Sơ, mời vào!" Cô nhóc mở cửa rõ ràng đang rất kích động, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Sơ Cảnh.

Sơ Cảnh nhìn quanh nhưng không thấy Hạ Tiểu Mễ.

"Chỉ có ba người các em ở đây sao?"

"Đúng, chỉ có bọn em!" Một cô nhóc nhanh nhảu đáp, vô cùng mạnh dạn bắt đầu giới thiệu bản thân: "Mẹ em mở công ty thời trang, bộ đồ em đang mặc là từ thương hiệu này đó, trước đây chị Sơ từng mua đồ đông của nhà em..."

Sơ Cảnh không nhớ mình từng mua, mà cô cũng chẳng để ý lời cô nhóc nói.

Sau khi xác nhận nơi này không có dấu vết sinh hoạt của người thứ tư, lại nhìn tên Hạ Tiểu Mễ viết trước cửa phòng...

Cô lập tức hiểu ra.

Hiện tượng này gần như ở trường học nào cũng có.

Thái độ của Sơ Cảnh đối với mấy cô nhóc ăn mặc lộng lẫy trước mặt càng trở nên lạnh nhạt hơn.

"Hạ Tiểu Mễ ở đâu?"

Cô vừa nhắc đến Hạ Tiểu Mễ, mấy cô nhóc lập tức tỏ ra khinh thường, như thể cô vừa nhắc đến ôn thần.

"Nó đâu xứng ở chung phòng với bọn em. Người lúc nào cũng dơ dáy, ai biết nó có mắc bệnh truyền nhiễm gì không."

"Đúng đó, chỉ cần đến gần nó trong vòng một mét là em đã thấy không thở nổi."

"Hôm trước em còn thấy nó lục thùng rác, nhìn mà phát ói. Em thật sợ nó mang mấy thứ dơ bẩn về. Quản lý ký túc xá luôn để nó ở căn phòng nhỏ kia, nó không phải người của phòng bọn em."

Sau khi biết được nơi Hạ Tiểu Mễ ở, Sơ Cảnh không thèm phí lời với mấy cô nhóc đó nữa, cô đi thẳng đến phòng của Hạ Tiểu Mễ.

Phòng của cô bé, chỉ là một căn phòng chứa đồ.

Nơi này bình thường để dụng cụ vệ sinh của quản lý ký túc xá. Khi Sơ Cảnh đến, cô thấy quản lý ký túc xá đang mắng chửi cô bé.

"Còn ăn nữa! Mùi mì gói nồng nặc quá. Mau ra ngoài cho tản bớt mùi rồi đi lau sạch hành lang. Trước giờ học buổi chiều mày phải lau cả đại sảnh cho sạch. Đừng có mà lười biếng, không thì tao sẽ nói với bố mày, để ông ấy dạy dỗ mày cho tốt!"

Ngẩng đầu lên thì bà ta thấy Sơ Cảnh đang đứng ở cửa.

Quản lý ký túc xá không ngờ lại có người đến đây, nhưng vì nhận ra Sơ Cảnh nên bà ta nhanh chóng nở nụ cười, chắn Hạ Tiểu Mễ phía sau lưng mình.

"Sơ tiểu thư, sao cô lại đến đây? Cô đến tham quan ký túc xá à? Đây là phòng chứa đồ linh tinh, bừa bộn lắm, tôi dẫn cô đi xem chỗ khác nhé."

Sơ Cảnh không để ý đến bà ta, chỉ ra hiệu với Hạ Tiểu Mễ gầy gò: "Tiểu Mễ, chị đến tìm em."

Trước tận thế, Hạ Tiểu Mễ luôn bị bố ép buộc trộm cắp. Vì cô bé sống trong trường học dành cho tầng lớp quý tộc nên chỉ cần tùy tiện lấy một món đồ của đám học sinh trong trường cũng có thể bán được giá cao.

Nhiều người dựa vào đó để kiếm lợi, ngay cả quản lý ký túc xá cũng không ngoại lệ. Chỉ cần không quá lộ liễu thì chẳng ai quản.

Bố của Hạ Tiểu Mễ biết con đường lệch lạc này, nên ép cô bé đi ăn trộm. Nếu không lấy được gì thì ông ta sẽ đánh mắng cô bé không ngớt.

Hạ Tiểu Mễ không muốn ăn trộm nên đành phải lục thùng rác, cố tìm một vài thứ có giá trị.

Mỗi lần thấy cô bé mang về toàn đồ linh tinh thì bố cô bé lại mắng cô bé không biết nhìn hàng, lấy đồ cũng không biết lấy đồ đắt giá.