Sơ Cảnh biết cậu sẽ không rời đi dứt khoát như vậy.
"Tôi đúng là đang đối mặt với một mối đe dọa rất lớn."
Mối đe dọa đến từ tận thế.
Đếm ngược tận thế: 15 ngày.
"Cậu Trịnh, mời đi bên này." Tần Thời Tiêu tự mình dẫn đường cho Trịnh Nghĩa.
Nhìn khu trang viên xa hoa, đẹp đẽ này, Trịnh Nghĩa bỗng cảm thấy hơi ê răng.
Nói thật lòng thì ăn mềm cũng... Thơm.
Cậu lại bắt đầu nghi ngờ trực giác của mình. Một tiểu thư như vậy thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?
Ra ngoài có xe đưa đón, còn có cả vệ sĩ, cậu đến đây chẳng phải thừa sao?
Khi đến sân tập bắn vừa xây xong, Trịnh Nghĩa nhìn thấy Sơ Cảnh đang nỗ lực luyện tập, bên cạnh là một huấn luyện viên.
Mức lương năm chữ số một ngày khiến huấn luyện viên bắn súng đóng cửa, tập trung dạy riêng cho Sơ Cảnh.
Sân tập ở nhà cô cũng nhanh chóng được xây dựng.
Sơ Cảnh nghiêng đầu nhìn Trịnh Nghĩa: "Cậu đến nhanh vậy à? Cậu có muốn luyện tập cùng tôi không? Đây là huấn luyện viên bắn súng tôi đặc biệt mời đến."
"Cậu đây cũng muốn tập bắn sao? Nếu là người mới, tôi có thể dạy từ đầu. Sơ tiểu thư học rất nhanh." Huấn luyện viên cảm thấy tiền lương của mình có thể tăng thêm.
Trịnh Nghĩa liếc nhìn ông ta một cái, rồi đi tới cạnh Sơ Cảnh, bắn liên tiếp năm phát.
Tất cả đều trúng hồng tâm.
"Khi còn đi học, thành tích bắn súng của tôi luôn đứng nhất. Tôi nghĩ chắc tôi không cần ông dạy."
Huấn luyện viên bắn súng: "..."
Sơ Cảnh quan sát cảnh này, đồng thời xác nhận một sự thật.
Dị năng của một người có quan hệ rất lớn đến chính bản thân họ, càng giỏi ở lĩnh vực nào thì họ càng dễ thức tỉnh dị năng ở lĩnh vực đó.
Có lẽ cô cần tìm những người có tài năng rồi bồi dưỡng họ trở thành người dị năng.
"Nếu cô Sơ hứng thú với bắn súng, sao không hỏi tôi? Về mặt này, chắc chắn tôi hiểu rõ hơn huấn luyện viên của câu lạc bộ."
Sắc mặt huấn luyện viên trở nên khó coi. Tên nhóc này ở đâu ra, dám cướp mất bát cơm của ông ta.
"Xin lỗi huấn luyện viên, tôi và cảnh sát Trịnh còn có chuyện muốn nói. Hôm nay tập đến đây thôi."
Huấn luyện viên: "..."
Xin cáo lui, không chọc nổi.
"Cô Sơ bị đe dọa thế nào vậy? Có ai gửi thư uy hϊếp không, hay là bị đe dọa bằng lời? Hay cô nhận được thứ gì nguy hiểm?"
Sơ Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì Tần Thời Tiêu bên cạnh đã thay đổi sắc mặt.
Tiểu thư bị đe dọa ư?
Vậy nên đây chính là lý do dạo này cô mua sắm nhiều thứ khác thường sao...
"Không giấu gì cậu, hiện tại cuộc sống của tôi vẫn bình thường. Nhưng hai tuần nữa sẽ xảy ra biến cố lớn, nên tôi muốn chuẩn bị trước."
Trịnh Nghĩa thấy hơi hoang mang.
Còn sắc mặt Tần Thời Tiêu thì càng trở nên nghiêm trọn hơn. Hình như anh đã suy nghĩ quá đơn giản.
Đếm ngược tận thế: 14 ngày.
Tần Thời Tiêu sắp xếp lại tất cả những thứ tiểu thư đã chuẩn bị trong những ngày vừa qua. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng anh cũng đã hiểu mục đích của Sơ Cảnh.
Không phải cô tích trữ vì hứng lên, mà là chuẩn bị vật tư sinh tồn.
Nhưng tại sao... Tiểu thư lại cần phải sinh tồn?
Dù là gì đi nữa thì việc Sơ Cảnh làm, anh sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ.
Vì vậy Tần Thời Tiêu không tò mò về mục đích Sơ Cảnh tích trữ vật tư, nhưng nếu việc này liên quan đến an toàn của tiểu thư thì anh buộc phải nghiêm túc đối đãi với việc này.