Chương 13: Trịnh Nghĩa

Về con người Trịnh Nghĩa, Sơ Cảnh căn bản không cần điều tra, tiếp cận cậu chỉ có lợi chứ không có hại đối với cô.

Dù sao thì các mối quan hệ cũng là loại tài nguyên không thể coi thường.

Tần Thời Tiêu hơi lo lắng cho Sơ Cảnh, nhưng anh vẫn làm theo, đỗ xe sát lề: "Tiểu thư, xin hãy chú ý an toàn."

Sơ Cảnh giơ tay ra hiệu "không thành vấn đề".

Xe mô tô gần như không thể đuổi kịp xe thể thao. Trịnh Nghĩa chỉ nhìn thấy chiếc xe kia dừng lại phía xa, một người bước xuống xe, sau đó chiếc xe nhanh chóng biến mất.

Xong rồi, thế này thì càng không thể đuổi theo nữa.

Không còn cách nào, Trịnh Nghĩa đành bỏ cuộc và dừng xe mô tô lại bên cạnh Sơ Cảnh.

Gặp chuyện xui xẻo nối tiếp nhau khiến tâm trạng cậu bực bội muốn chửi thề, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Sơ Cảnh, cậu cưỡng ép kìm nén lại cơn nóng giận.

Vẻ ngoài của Sơ Cảnh có sức sát thương cực lớn, cô có thể trở thành "ánh trăng sáng" khiến Bạch Ngưng luôn nhớ mãi không quên thì cũng không chỉ là "ánh trăng sáng" của mình Bạch Ngưng.

Bất kỳ ai thấy Sơ Cảnh lần đầu cũng sẽ có thiện cảm rất cao.

Như bây giờ, cơn giận của Trịnh Nghĩa lập tức tan biến, thậm chí cậu còn suýt quên mất mình định nói gì.

Xuyên qua lớp mũ bảo hiểm, Sơ Cảnh đối diện với cậu suốt một phút, Trịnh Nghĩa mới phản ứng lại. Cậu đẩy kính che lên, để lộ nửa khuôn mặt mình.

"Xin lỗi, thưa cô, cô bị tình nghi gây tai nạn rồi bỏ trốn. Mời cô theo tôi về phối hợp điều tra."

Sơ Cảnh không hề hoang mang, trên mặt cô mang theo nụ cười nhạt: "Khi nói những lời này, cậu không đưa giấy chứng nhận ra trước sao?"

Trịnh Nghĩa nghẹn lời. Vì đang bị đình chỉ công tác nên toàn bộ giấy tờ của cậu đều bị thu giữ, cậu lấy đâu ra thẻ cảnh sát để đưa ra.

"Vụ tai nạn mà cậu nói chắc là chỉ việc lúc nãy tôi húc phải cậu." Sơ Cảnh đi vòng ra phía sau xe mô tô của Trịnh Nghĩa để quan sát.

Thậm chí còn chẳng vết trầy xước nào.

"Loại va chạm nhỏ như vậy, chúng ta giải quyết riêng với nhau là được rồi chứ."

Nói rồi, Sơ Cảnh lấy điện thoại ra: "Đây là mã QR của tôi, kết bạn đi, tôi sẽ chuyển tiền bồi thường cho cậu."

Trịnh Nghĩa vẫn không nhúc nhích. Tranh chấp dân sự, bồi thường tiền là xong, sự việc đáng lý ra nên kết thúc tại đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

"Không muốn tiền bồi thường à? Vậy tôi tặng cậu một chiếc xe khác cũng được."

Trịnh Nghĩa: Chà, gặp đúng bà cô nhà giàu thật rồi.

"Không phải vấn đề bồi thường. Cô gái à, vừa nãy rõ ràng là cô cố tình đâm vào tôi đúng không?" Trịnh Nghĩa tin chắc là như vậy.

"Đúng vậy, tôi cố tình đấy."

"Hả?" Trịnh Nghĩa sững sờ, sự thẳng thắn này làm cậu chẳng biết đáp lại thế nào.

"Không chỉ vậy, tôi còn cố ý chờ cậu ở đây. Mục đích chắc cậu hiểu rồi." Sơ Cảnh lắc chiếc điện thoại với mã QR trên màn hình.

Trịnh Nghĩa mím môi, kéo kính che xuống "bốp" một tiếng, che đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng: "Tôi không ăn bám! Răng tôi khỏe, tôi không ăn cơm mềm*!"

(*Ăn bám vợ.)

"Và tôi cũng không phải loại muốn bớt phấn đấu ba mươi năm đâu!"

Nói xong, cậu vội vàng nổ máy phóng xe đi.

Chạy được trăm mét, Trịnh Nghĩa bình tĩnh lại, linh cảm mách bảo cậu rằng hình như có gì đó không ổn.

Cậu nhanh chóng quay đầu xe trở lại, thấy Sơ Cảnh vẫn còn đứng đó, không hiểu sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Lần này cậu dừng xe cạnh cô, tháo mũ bảo hiểm, để lộ gương mặt điển trai.

"Có phải cô đang gặp rắc rối gì không?"

"Tuy tạm thời không thể đưa thẻ cảnh sát cho cô xem, nhưng cô đừng nghi ngờ thân phận của tôi. Tôi tên là Trịnh Nghĩa. Nếu cô bị đe dọa hay gặp nguy hiểm, thì có thể liên hệ với tôi."

Trịnh Nghĩa chủ động đưa danh thϊếp của mình ra.

Tinh thần trượng nghĩa chết tiệt của cậu không cho phép cậu bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.