Chương 12: Nam phụ xuất hiện

Sau khi giải thích rõ ràng, thấy không có vấn đề gì khác, Sơ Cảnh chuẩn bị rời đi.

Chưa kịp bước chân ra khỏi đồn, cô đã nghe thấy tiếng cãi vã rất ồn ào truyền ra từ một văn phòng.

Với tâm lý hóng chuyện, bước chân của cô chậm dần, cuối cùng cô cũng nghe ra được bọn họ đang cãi nhau vì chuyện gì.

Câu cuối cùng chứa đầy lửa giận: "Trịnh Nghĩa! Cậu về nhà tự kiểm điểm cho tôi! Lần sau còn hành động một mình, thì không chỉ đơn giản là đình chỉ công tác đâu!"

Sơ Cảnh đứng khựng lại.

Cái tên quen thuộc này, cô vĩnh viễn không thể quên.

Trịnh Nghĩa là một nhân vật chính diện xuất hiện từ đầu nguyên tác. Vì tên rất dễ nhớ, nên dù đã đọc xong toàn bộ cuốn truyện, Sơ Cảnh vẫn không thể quên được nhân vật đã "ra đi" từ rất sớm này.

Thậm chí còn "ra đi" sớm hơn cả cô trong nguyên tác.

Người cũng như tên, Trịnh Nghĩa là một người cực kỳ có tinh thần trượng nghĩa.

Cậu vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát và vào ngành, trong lòng đầy nhiệt huyết, trong người vẫn mang theo vài phần "gen trung nhị*" kéo dài suốt bao năm.

(*" Gen trung nhị" là một từ lóng Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên học Trung học đang trong tuổi dậy thì. Biểu hiện cơ bản là tự coi mình là trung tâm, khác biệt với những người xung quanh, có khả năng đặc biệt.)

Chính niềm tin có phần trẻ con ấy đã nâng đỡ cậu kiên trì trừ gian diệt ác, trở thành một con người tràn đầy chính nghĩa.

Sau khi tận thế ập đến, trật tự xã hội khắp nơi rối loạn, cậu vẫn kiên định với chính nghĩa trong lòng, cố gắng bảo vệ tất cả mọi người.

Cuối cùng, cậu không chết dưới nanh vuốt của thây ma, mà lại chết trong tay kẻ đâm sau lưng mình. Chuyện này đúng là một sự châm biếm.

Cái chết của Trịnh Nghĩa tuyên cáo rằng bóng tối thực sự của tận thế đã đến, đáng sợ cả hơn thiên tai và virus chính là lòng người.

Khi cậu chết, Sơ Cảnh cảm thấy khá đáng tiếc, dù sao thì cậu cũng là một trong những người đầu tiên thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là loại dị năng chiến đấu phi nguyên tố rất thực dụng.

Khả năng bắn súng chuẩn xác tuyệt đối, chỉ cần cậu muốn là có thể khiến đường đạn cong theo ý mình.

Một thiên tài chiến đấu bẩm sinh, tương lai có thể phát triển vô hạn.

Sơ Cảnh ngồi trong xe, xác nhận người đàn ông tên Trịnh Nghĩa này chính là Trịnh Nghĩa mà cô biết.

Trong đôi mắt đen láy của cậu chứa đựng ánh sao lấp lánh, kiên nghị và sáng ngời.

Sơ Cảnh cảm khái trong lòng: Đôi mắt này đẹp y như trong sách miêu tả.

"Dùng đuôi xe húc xe của cậu ấy rồi chạy."

Tần Thời Tiêu ngẩn ra một giây, nhưng vẫn nghe theo lời Sơ Cảnh...

Trịnh Nghĩa mang tâm trạng buồn bực, vừa ngồi lên xe mô tô và đội mũ bảo hiểm, cậu bèn cảm giác có vật gì đó đυ.ng vào mình.

Nếu không phải đã được huấn luyện, thì chắc bây giờ cậu đã mất mặt vì bị húc ngã rồi.

Cậu quay đầu, phát hiện một chiếc xe thể thao khi lùi đã dùng đuôi xe húc vào chiếc xe yêu quý của mình.

Cậu còn chưa kịp nói gì, chiếc xe thể thao đã lập tức nổ máy bỏ chạy.

Trịnh Nghĩa sững sờ, quát to: "Đệt! Ngay trước mắt tôi mà còn dám gây tai nạn bỏ trốn! Đừng hòng chạy!"

Sơ Cảnh nhìn chiếc mô tô đuổi theo từ gương chiếu hậu, mỉm cười.

Cô biết chắc cậu sẽ đuổi theo.

Tần Thời Tiêu lái xe cũng chú ý đến người đuổi theo phía sau.

Chỉ cần anh hơi đạp ga là có thể dễ dàng bỏ lại, nhưng Sơ Cảnh rõ ràng không có ý muốn cắt đuôi người này, ngược lại, cô còn tỏ ra rất hứng thú với cậu.

"Tiểu thư, cô cần tôi điều tra thông tin của người này không?"

"Không cần, dừng lại ở phía trước, tìm chỗ vắng vẻ thả tôi xuống, rồi anh cứ đi đi."