Cô phải có thực lực tương xứng để sống sót trong thời tận thế.
Muốn mạnh lên thì cô phải bắt đầu từ việc cắt trụi móng tay đã!
Tần Thời Tiêu mời thợ làm móng đến, sau khi chỉnh lại móng thành độ dài phù hợp để dễ dàng hoạt động, Sơ Cảnh lập tức đến sân tập bắn.
Cô không biết mình có tiềm năng kích hoạt dị năng hay không. Ít nhất trong sách, đến lúc chết cô vẫn chưa có dị năng.
Với người thường không có dị năng, tập bắn súng và rèn luyện thể lực chính là cách đảm bảo sinh tồn tốt nhất.
Sơ Cảnh: "Huấn luyện viên! Trong vòng mười ngày, tôi muốn đạt tới cảnh giới thiện xạ, trăm phát trăm trúng!"
Huấn luyện viên: "..." Cô nói thẳng là muốn vào đội tuyển quốc gia cho rồi.
Huấn luyện viên: "Tiểu thư, bắn súng cần thiên phú. Với người bình thường, mười ngày mà nắm vững kỹ thuật căn bản và đạt mười phát trúng bảy đã là cực kỳ xuất sắc rồi. Yêu cầu của cô..."
Sơ Cảnh: "Tôi tăng chi phí huấn luyện trả cho ông mỗi ngày lên mười nghìn tệ. Tôi muốn học cái này."
Huấn luyện viên nghẹn lời, cô trả quá nhiều rồi, có không dạy được cũng phải dạy!
Đếm ngược tận thế: 18 ngày.
Sơ Cảnh bắt đầu huấn luyện thể lực. Không chỉ tập một mình, mà cô còn kéo cả Tần Thời Tiêu tập cùng.
Tất cả đều để nâng cao tỉ lệ sống sót của cô khi tận thế đến.
Hai người họ có khả năng trở thành người thường không có dị năng, họ không thể làm gánh nặng của "con gái" được!
Hai ngày trôi qua, Sơ Cảnh có thể cảm nhận rõ ràng sự phản kháng của cơ thể mình từ chân tơ kẽ tóc.
Lưng đau, eo mỏi, chân chuột rút, vừa nhắm mắt lại là cô choáng váng suýt ngất.
Tuy vậy, cô miễn cưỡng cũng đạt tới mức tạm chấp nhận được. Cô đã có hiểu biết sơ lược đối với việc ngắm bắn và một số kỹ thuật cơ bản của bắn súng.
Sau đó, cô lén lút gọi Tần Thời Tiêu vào một góc khuất.
"Những chuyện tôi sắp nói, có thể sẽ khiến anh sợ. Nhưng tạm thời anh đừng sợ."
Sơ Cảnh chuẩn bị tâm lý cho Tần Thời Tiêu trước.
Đợi đến khi Tần Thời Tiêu gật đầu, cô mới dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành một động tác.
Sợ anh không hiểu, cô còn đặc biệt mô phỏng tư thế bắn súng, co dãn hai ngón tay.
"Tôi cần vũ khí, rất nhiều vũ khí."
Tần Thời Tiêu sững sờ. Chỉ cần một ánh mắt của Sơ Cảnh, anh đã hiểu được ý của cô, huống hồ là động tác rõ ràng như vậy.
Thấy anh im lặng, Sơ Cảnh cũng cảm thấy yêu cầu của mình có hơi ngông cuồng.
Cho dù là một năm sau tận thế, súng ống cũng chưa được sử dụng rộng rãi.
Cô nhớ rằng khẩu súng đầu tiên của Bạch Ngưng là nhặt được từ trên người một con thây ma.
Nên kể cả Tần Thời Tiêu từ chối, Sơ Cảnh cũng không thấy có gì lạ, dù sao bây giờ vẫn là xã hội pháp trị.
Thế nhưng anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, cứ giao cho tôi."
Sơ Cảnh trợn tròn mắt.
Là cô xem thường Tần Thời Tiêu? Hay là xem thường luôn cả thế lực của nhà mình?
Câu "tiểu thư yên tâm, cứ giao cho tôi" lúc này đúng là lời nói êm tai nhất trên đời.
Đếm ngược tận thế: 17 ngày.
Mặc dù Tần Thời Tiêu nói anh có thể giải quyết được, nhưng trong lòng Sơ Cảnh vẫn thấy hơi bất an.
Để phòng ngừa bất trắc, cô phải chuẩn bị phương án thứ hai.
Cô tích trữ một số loại vũ khí phòng thân dễ mua.
Gậy điện, rìu cứu hỏa, chùy gai, cưa điện, dao chặt dưa hấu...
Đếm ngược tận thế: 16 ngày.
Sơ Cảnh bị mời đến đồn cảnh sát uống trà.
Chủ cửa hàng bán đồ gần đây đang xem phim "Tử thần cưa điện", thấy Sơ Cảnh đặt mua rất nhiều cưa điện, cộng thêm tình hình an ninh thành phố gần đây không ổn định, nên ông ấy đã báo cảnh sát vì lo lắng.
Thế là Sơ Cảnh nhanh chóng được "mời" đến làm hồ sơ báo cáo.