Chương 10: Xây dựng căn cứ an toàn

Nói đơn giản, chính là tìm một người chuyên "gánh tội thay" để chuyển hướng chú ý của dư luận.

Người có mức độ ảnh hưởng gần ngang bằng với tiểu thư, có lẽ là sự lựa chọn không tồi...

Tần Thời Tiêu xoay người định rời đi.

Thấy anh không còn câu hỏi nào khác, Sơ Cảnh chớp mắt rồi cất tiếng gọi anh lại: "Anh không tò mò sao?"

Ngay cả cô còn cảm thấy tò mò, tại sao Tần Thời Tiêu lại không?

"Ý của tiểu thư là?"

Sơ Cảnh chống cằm: "Suốt nhiều ngày qua vì sao tôi lại mua nhiều thứ... Trông chẳng có mấy tác dụng như vậy?"

Tần Thời Tiêu nhìn mọi chuyện rất rõ ràng, trong lòng cũng sáng như gương.

"Tiểu thư muốn làm việc gì thì chắc chắn là có lý do của tiểu thư. Hơn nữa, những món đồ tiểu thư mua, tuyệt đối không phải là những thứ vô dụng. Tuy hiện tại chưa dùng được, nhưng sau này chắc chắn sẽ có ích."

Toàn bộ vật tư Sơ Cảnh thu mua đều thông qua sự sắp xếp của Tần Thời Tiêu. Trong mắt anh, đó đều là những vật dụng sinh hoạt hữu ích, chỉ là hiện giờ chưa tới lúc dùng mà thôi.

Sơ Cảnh thầm giơ ngón tay cái trong lòng, tư tưởng này rất đúng đắn, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, đi theo cô thì anh sẽ chẳng bao giờ phải lo chuyện ăn mặc.

Ngay sau đó cô lại nghĩ đến một chuyện lớn, ngón tay gõ nhẹ lên ghế sô pha, cô trầm tư suy nghĩ.

Từ lúc cô bắt đầu thu gom vật tư đến giờ, cô đã chuẩn bị xong vấn đề điện nước, việc ăn, mặc, ở, dùng cũng đều đã được giải quyết gọn gàng, thậm chí cô vẫn không ngừng tích trữ. Kể cả việc tìm nguồn lực tài nguyên bền vững sau này cô cũng đã có sắp xếp.

Cho dù tận thế tới, cô và "con gái" Bạch Ngưng cũng không cần lo lắng gì trong sinh hoạt. Họ ẩn cư nơi núi rừng, sống an toàn cả đời cũng không thành vấn đề.

Nhưng Sơ Cảnh hiểu Bạch Ngưng quá rõ. Là một nữ chính tập trung vào sự nghiệp, cô ấy không phải người cam chịu thu mình trong một góc.

Ngược lại, Bạch Ngưng là kiểu người lao lực cả đời, luôn bôn ba khắp nơi.

Nếu chỉ ở trong nhà sống cho qua ngày, Bạch Ngưng chắc chắn sẽ không chịu.

Mục tiêu của cô ấy là xây dựng một căn cứ an toàn, bảo vệ những người quan trọng đối với cô ấy.

Sau đó nâng tầm lên thành cống hiến vì toàn nhân loại.

Đây cũng là lý do Sơ Cảnh thích Bạch Ngưng, cô luôn cảm động trước những nhân vật anh hùng tạo cột mốc trong lịch sử.

Tục ngữ có câu: Con gái dũng cảm bay, mẹ sẽ luôn kề vai!

Để hộ tống và bảo vệ "con gái", ngoài việc thu gom một lượng lớn vật tư sinh hoạt, cô còn có thể làm gì nữa đây...

Tần Thời Tiêu vẫn đang đợi lệnh của Sơ Cảnh. Anh không nghe thấy cô nói gì, chỉ thấy cô vô thức nghịch móng tay, vẻ mặt còn hơi phiền muộn.

Vì thế anh ân cần dò hỏi: "Tiểu thư, có cần tôi liên hệ với chuyên viên làm móng không?"

Sơ Cảnh sững sờ, nhìn xuống bộ móng tay kiểu Pháp tinh xảo và thon dài trên ngón tay mình.

Trước tận thế, cô là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng phải làm việc nặng nhọc.

Vai không thể vác, tay không thể khiêng. Chính vì thế nên sau tận thế, cô bị kẻ khác chèn ép và làm nhục ở khắp nơi mà hoàn toàn không có sức chống trả.

Cuối cùng cô không tránh khỏi số phận hồng nhan bạc mệnh, hiến thân một cách "quang vinh", trở thành công tắc kích hoạt dị năng của Bạch Ngưng.

Không nói đến việc liệu cô có thật sự là công tắc kích hoạt dị năng của Bạch Ngưng hay không, chỉ riêng chuyện bị người khác chà đạp đã đủ khiến Sơ Cảnh không thể chịu nổi rồi. Trước đây, có thể cô là đóa hoa sen trắng, nhưng bây giờ thì không.

Cô đã đổi tim thành hoa sen đen rồi!