Chương 1: Xuyên Không

"Mình... Xuyên vào sách thật rồi?"

Sơ Cảnh ngồi trước gương trang điểm rồi cẩn thận vỗ lên mặt mình để xác nhận rằng đây không phải là mơ.

Dù sao thì làn da trắng mịn như sứ, hàng mi cong như quạt lông và đôi mắt trong suốt như hổ phách thế này, hình như chỉ có thể thấy trong sách thôi.

Cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích nhất "Khi Tận Thế Đến: Hoa Sương Vĩnh Hằng" được nửa ngày rồi. Đây là một bộ truyện về quá trình trưởng thành của nữ chính, nữ mạnh nam yếu và hậu cung giả.

Nữ chính Bạch Ngưng là "con gái" cưng của Sơ Cảnh. Cô ấy xinh đẹp, mạnh mẽ nhưng lại có cuộc đời bi thảm, còn tính tình của cô ấy thì quyết đoán và tàn khốc.

Cha mẹ về trời, pháp lực vô biên. Hầu như nhân vật chính nào cũng có một cuộc đời cực khổ.

Bạch Ngưng cũng không ngoại lệ. Cha mẹ cô ấy mất sớm dẫn đến gia cảnh sa sút. Chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ấy chính là cô bạn thân luôn ở bên cô ấy không rời, Sơ Cảnh.

Sơ Cảnh hoàn toàn khác Bạch Ngưng. Cô là một tiểu thư nhã nhặn dịu dàng, trí thức thanh lịch, là "ánh trăng sáng" trong lòng mọi người và cô cũng giúp Bạch Ngưng vượt qua quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời.

Tất nhiên, kiểu chỗ dựa tinh thần cũng là ngòi nổ giúp nữ chính trỗi dậy này thường phải chết.

Vì vậy, Sơ Cảnh trong truyện chắc chắn phải là một vật hy sinh.

Sơ Cảnh chết càng thê thảm thì Bạch Ngưng lại càng mạnh!

Sau khi tận mắt chứng kiến Sơ Cảnh vì cô ấy mà từ một thiên kim tiểu thư "mười ngón tay không dính nước xuân" biến thành một kẻ hèn mọn khúm núm cầu xin người khác che chở, cuối cùng bị phản bội, làm nhục, ruồng bỏ và bị thây ma xé xác nuốt chửng, Bạch Ngưng hoàn toàn hoá ác và kích hoạt dị năng chiến đấu hệ băng của mình.

Từ đó, cô ấy dần trưởng thành, từ kẻ tay trắng trở thành Nữ hoàng Băng Tuyết khiến ai nghe tên cũng sợ vỡ mật.

Từ đó, nơi Bạch Ngưng đặt chân đến, mặt đất sẽ phủ kín những bông hoa sương vĩnh hằng không bao giờ tan.

Vốn như thế là rất tốt rồi, nhưng không biết là do tác giả nôn nóng muốn kết thúc hay vì một bộ phận độc giả chê nữ chính quá lạnh lùng vô tình, mà đột nhiên lại có một tên nam chính nhảy ra để cứu rỗi Bạch Ngưng.

Sau một loạt các thao tác làm màu, nam chính mưu mô quỷ quyệt thành công cứu rỗi trái tim băng giá đã khép kín của Bạch Ngưng. Sau đó hai người cùng nhau xây dựng nên căn cứ an toàn kiên cố nhất và kết thúc câu truyện.

Mỗi lần đọc đến cảnh nam chính và "con gái yêu" của mình đối diễn, Sơ Cảnh đều chỉ muốn nhảy qua. Nhảy rồi nhảy... Cuối cùng, cô nhảy luôn đến đoạn kết thúc.

Ngay lúc Sơ Cảnh còn đang cảm thán rằng "cải trắng tốt đều bị lợn ủn" thì cô xuyên vào sách.

Sơ Cảnh khịt mũi rồi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt. Với tư cách là ánh trăng sáng trong lòng "con gái yêu", "con gái" chắc chắn sẽ yêu cô tha thiết!

Nam chính có thể lọt vào mắt Bạch Ngưng cũng chỉ vì anh ta có chút dịu dàng giống cô thôi.

Hừ, tác giả đúng là hiểu rõ kiểu truyện "người thay thế".

Sơ Cảnh quyết tâm phải sống lâu hơn một chút, tự mình bảo vệ "con gái yêu" của mình!

Cô xem ngày trên điện thoại.

Còn 30 ngày nữa là tận thế đến.

Cô có đủ thời gian để chuẩn bị cho tận thế, đảm bảo "con gái" được tận hưởng cuộc sống dễ chịu nhất trong giai đoạn đầu tận thế, còn về giai đoạn giữa và cuối... Cô sẽ chờ "con gái yêu" dẫn mình bay!

Sơ Cảnh lập ngay một bảng kế hoạch, cô phải hoàn thành tất cả trước khi tận thế ập đến.

Là bạn thân "ánh trăng sáng" của nữ chính, Sơ Cảnh có đầy đủ những đặc tính cần có.

Cô là tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp, có tiền, và quan trọng nhất là cô chết sớm.

Trước khi bắt tay vào kế hoạch, Sơ Cảnh gọi video cho "con gái yêu".

"Con... Cục cưng Ngưng Ngưng..."

Bạch Ngưng trong video đang quàng một chiếc khăn mặt trên cổ, cô ấy có đôi lông mày sắc sảo và sống mũi cao thẳng. Khi nhìn thấy Sơ Cảnh, khóe môi cô ấy hơi cong lên.

"Người đẹp nhà ta sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi video cho tớ vậy?"

Thấy mặt Bạch Ngưng, Sơ Cảnh không kìm được mà mỉm cười hiền từ như một người mẹ.

Đúng là "con gái" vừa ngầu vừa đẹp của cô. Tuy chưa hoá ác, nhưng khí chất lạnh lùng của cô ấy có cách màn hình cũng không che giấu được.

"Tớ nhớ cậu chứ sao! Lâu thế rồi không gặp, mau lại đây cho tớ hôn một cái!"