“Việc ta nên làm.” Người luyện đan cười tươi, phấn khởi đáp.
Lô đỉnh càng nhiều, phần lợi lộc gã được chia càng lớn.
Chưa tìm ra người, Diệp Xu nghĩ cũng không nên về tay trắng, bèn mặt dày hỏi: “Ngươi luyện nhiều đan như vậy, chắc đan dược không đạt cũng nhiều nhỉ, có thể cho ta một ít không?”
Luyện đan sư thoáng do dự.
Diệp Xu tiếp lời: “Ta không lấy không. Bao nhiêu ngươi cứ ra giá.”
“Phu nhân, không phải ta không muốn cho, mà là người không thể dùng những đan dược ấy.”
“Tại sao?”
“Thuốc này giống như cưỡng ép cây non mọc cao, sẽ làm tổn thương căn cơ, còn rút ngắn thọ mệnh. Sau này phu nhân sẽ vào đại tông môn, tiền đồ vô hạn, sao có thể vì chút lợi nhỏ mà đánh mất đại sự?”
Diệp Xu biến sắc: “Tình hình trong Loan phủ thật sự nguy hiểm đến thế sao? Vì sao lại bất chấp hậu quả mà bồi dưỡng nhiều tu sĩ như vậy?”
Gã vội xua tay giải thích: “Phu nhân đừng lo. Những nha hoàn đó toàn để lão gia hưởng lạc, chẳng phải để tăng cường thực lực của Loan phủ.”
“Cái gì? Tuyển người làm ấm giường mà cũng phải có thực lực?”
“Pháp song tu của Khánh lão gia rất có hiệu quả với lão gia nhà chúng ta. Phu nhân không thấy gần đây thần sắc lão gia rất tốt, chẳng khác gì thanh niên trai tráng sao?” Người luyện đan đắc ý, khoe khoang không ít công lao.
Mặt Diệp Xu lập tức biến sắc.
Loan Minh thật tâm với nàng, lại đến Huyền Thiên Tông tu hành chính đạo, căn bản không cần thứ pháp môn dơ bẩn tàn độc kia. Quyển kỳ thư kia hẳn là bị lão gia lấy đi rồi.
Ban đan dược cho nha hoàn, rồi thông qua song tu mà hút lấy linh lực chẳng khác nào vỗ béo heo để gϊếŧ thịt. Thứ này còn không bằng nuôi súc sinh.
Người hơn súc vật.
Nhưng có đôi khi làm người còn không bằng làm súc vật.
Ít ra heo còn được ăn no trước khi bị gϊếŧ. Còn người trước khi chết lại phải chịu nhục dưới tay một lão già.
Thấy sắc mặt nàng khó coi, gã cười gượng vài tiếng rồi vội vã rút lui.
Diệp Xu đã làm rõ chân tướng chuyện nha hoàn mất tích, trên đường hồi phủ, nàng chỉ thấy toàn thân vô lực.
Nhờ có nội đan của Trì Lang và tình ý của Loan Minh nàng mới tránh khỏi kiếp nạn nô dịch. Nhưng khi biết sự thật, ngoài cảm giác may mắn, nàng còn thấy bất lực, thêm phần căm phẫn.
Ngồi trong kiệu, Diệp Xu khẽ vuốt bộ lông mềm mượt như lụa của Trì Lang, lẩm bẩm: “Dù gì cũng chết, vì sao các nàng không liều mạng đổi mạng?”
“Nàng hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
“...”
Đi hỏi một con sói về chuyện thế sự nhân gian, đúng là đầu óc nàng có vấn đề.
Diệp Xu trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, hỏi tiếp: “Nếu ta nói muốn cứu các nàng, huynh có cho rằng ta ngu ngốc không?”
“Xưa nay loài người vốn ngu xuẩn.”
“Không được mắng người.” Diệp Xu hung hăng véo vào đùi Trì Lang một cái.
Trì Lang vểnh đuôi, vung đuôi quất mạnh vào mặt nàng trả đũa.
Diệp Xu định bắt lấy đuôi hắn ta để dạy dỗ, nhưng đuôi lại linh hoạt thoát khỏi lòng bàn tay.
Trì Lang phóng khỏi lòng nàng, ngồi phệt trên kiệu, lè lưỡi khıêυ khí©h.
Lòng bàn tay vẫn còn tê tê ngứa ngáy, nhưng nàng chẳng làm gì được, đành nghiến răng ken két, tìm cách đấu võ mồm bù lại: “Người ngu đấy, còn yêu như huynh thì giỏi hơn cái gì. Một quy luật sinh trưởng linh dược mà cũng không nắm được, còn kém hơn cả con người.”
“Yêu tộc có tiền đồ rộng mở hơn. Mấy việc lặt vặt như vậy cứ giao cho bọn người ngu xuẩn làm là được.”
“Kiếp trước, cho dù ta không gϊếŧ huynh lấy nội đan thì sớm muộn gì cũng bóp chết huynh vì cái mồm miệng chanh chua của huynh đấy.” Diệp Xu giận tới nỗi chỉ tay vào mũi hắn ta mà mắng đến môi méo mắt lệch.
Trì Lang ngẩng cao đầu, hừ mũi đầy khinh miệt.
Bên ngoài, Đào Xuân nghe động, vén rèm hỏi vọng vào: “Phu nhân, có chuyện gì xảy ra sao?”