Chương 14.4: Thu thập Hồn Châu nguyên chủ thất bại
Thấy nàng phản ứng như vậy, Đào Xuân liền giải thích: “Hắn ta tham sắc mà tìm đến ta, ta mượn đan dược của hắn ta để tu luyện, mỗi bên có mỗi nhu cầu riêng. Ta chẳng có chút tình cảm gì. Mười năm trước, hắn ta đã thay lòng đổi dạ. Phu nhân không cần lo ta sẽ trả thù vì hắn ta.”
Lúc này Diệp Xu mới thả lỏng tay, thở dài nhẹ nhõm.
Trì Lang thì sống dở chết dở, còn nàng thì bị phong tỏa đan điền, căn bản đánh không lại Đào Xuân.
Đào Xuân nói tiếp: “Nghe nói công tử đã đưa Tiên Lệnh cho phu nhân. Đây là cơ duyên. Sau này vào đại tông môn, chăm chỉ tu hành, bước vào kỳ Luyện Khí là có thể kéo dài tuổi thọ thêm trăm năm. Nếu được tông môn coi trọng, xây dựng được căn cơ, lại có thể tăng thêm hai trăm năm thọ, thậm chí còn có hy vọng phi thăng.”
“Ta sẽ cố gắng tu luyện.” Diệp Xu nhìn nàng ta điềm nhiên nói chuyện, biết rõ tính tình nàng ta cứng cỏi, không thể tùy tiện đắc tội liền cung kính đáp lời.
Thấy thái độ Diệp Xu thay đổi, Đào Xuân tưởng nàng khinh thường mình từng lấy sắc hầu người, bèn nhàn nhạt nói: “Vì quyền thế mà nam nhân có thể khom lưng quỳ gối, nữ nhân vì lợi ích mà bán sắc cầu đường, sao lại không được? Đầu gối của nam tử có thể mở lối thiên mệnh, đôi chân nữ tử cũng có thể mở ra trời rộng biển cao. Chịu nhục một thời, chưa chắc nhục cả một đời.”
Diệp Xu hơi khâm phục nàng ta.
Vào phủ làm tỳ nữ, tuổi tác qua đi sắc đẹp lụi tàn sẽ chỉ là lão nô tỳ, nàng ta bước vào tu đạo, chịu đựng tủi nhục, hẳn là nhiều năm nay cũng không còn phải hầu hạ ai. Nếu không phải Loan Minh đích thân chỉ danh, nàng ta cũng chẳng cần quay về làm mấy chuyện vụn vặt này.
Diệp Xu không nói gì.
Đào Xuân cũng im lặng.
Hai người sống chung nửa năm bình an vô sự. Mỗi tháng, Diệp Xu có suất nhận ba viên đan dược, tất cả đều dành cho Trì Lang. Người luyện đan trong thế tục chỉ có thể luyện loại thuốc bổ khí huyết, vừa hay thích hợp với tình trạng mất máu của Trì Lang hiện giờ.
Thân thể Trì Lang dần hồi phục, đã có thể ra khỏi túi chứa đồ.
Nàng liền nuôi hắn ta bên mình như chó hoang nhặt được, còn quấn thêm ngoại bào của hắn ta. Ngoại bào tự động thu nhỏ ôm vừa người khiến Đào Xuân còn khen tay nghề may vá của nàng tốt.
Lại đến ngày lĩnh đan dược.
Diệp Xu đến tìm quản gia, bất ngờ thấy một nha hoàn lạ mặt đang vừa khóc vừa cầu xin, nói không muốn tu hành.
Diệp Xu kinh ngạc: “Tu tiên là điều bao người mơ ước, sao ngươi lại không muốn?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương