Chương 14.1: Thu thập Hồn Châu nguyên chủ thất bại

Khi hay tin Loan Minh sắp rời phủ, Diệp Xu suýt nữa bật cười thành tiếng.

Nhưng ngoài mặt, nàng phải ra vẻ quyến luyến không nỡ rời xa.

Ngày Loan Minh rời đi, Diệp Xu khóc trời gọi đất, ôm chặt lấy thắt lưng hắn ta không buông ngay trước cửa lớn Loan phủ.

“Ta không thể sống thiếu chàng.”

“Trên đời này chỉ có chàng thật lòng với ta. Nếu chàng đi rồi thì ai có thể bảo vệ ta chu toàn đây?”

“Phu quân, đừng đi có được không?” Diệp Xu ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn hắn ta, hàng mi run run, những giọt lệ lóng lánh đọng nơi khóe mắt như sắp vỡ tan, hốc mắt đỏ ửng nổi bật giữa gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, chẳng khác nào chú thỏ con đáng thương bị bỏ rơi.

Loan Minh nhìn nàng như thế, lòng liền mềm nhũn, suýt nữa quyết định không đi nữa.

[Để níu giữ ta, nàng còn gọi ta là “phu quân”. Chỉ vì một tiếng phu quân này, tu tiên, tiền đồ gì đó, ta đều có thể vứt bỏ.]

Đừng có bỏ thật chứ.

Diệp Xu hoảng hốt.

Nàng vội lau nước mắt, đẩy mạnh hắn ta về phía đại trưởng lão Huyền Thiên Tông: “Phu quân, thϊếp nghĩ thông rồi. Chuyến này chàng đi là vì tương lai của đôi ta, vài chục năm quấn quýt sao sánh được với trăm năm nghìn năm bên nhau? Là thϊếp nông cạn, không nhìn xa trông rộng.”

Nước mắt vẫn rơi, nhưng giọng điệu lại kiên cường khiến lòng Loan Minh chấn động.

Ký ức dây dưa của kiếp trước ùa về, ngọt ngào có, đau khổ có, hận thù lẫn yêu thương đan xen.

[Quả nhiên nàng vẫn động lòng với ta như kiếp trước. Nhưng kiếp này tuyệt đối không thể vì một tấm Tiên Lệnh mà phá vỡ tình yêu giữa ta và nàng.]

Yêu cái đầu ngươi ấy.

Diệp Xu giả vờ lau nước mắt, tay thì che đi đôi mắt đang trợn trắng.

Loan Minh kéo tay nàng, thấy mí mắt nàng giật giật, lo lắng hỏi: “Mắt nàng làm sao vậy?”

Diệp Xu liền tranh thủ cơ hội giả vờ yếu đuối: “Khóc nhiều quá, mắt đau.”

Loan Minh đau lòng không thôi, bèn nhét tấm Tiên Lệnh vào tay nàng: “Xu nhi, lệnh phù này giao cho nàng. Ở nhà ngoan ngoãn, sang năm ta sẽ trở về đón nàng đến Huyền Thiên Tông cùng tu luyện.”

Hắn ta định để nàng chờ một năm nữa tham gia khảo thí. Nếu thật sự không qua được mới dùng lệnh phù, cũng để tránh lời dị nghị, không muốn nàng phải sống trong thị phi.

Đây cũng là ý của đại trưởng lão.

[Kiếp trước, vì muốn đoạt lấy Tiên Lệnh mà nàng ra tay gϊếŧ hại cả nhà ta. Nếu bây giờ ta chủ động đưa cho nàng, nàng sẽ không còn lý do để ra tay nữa. Kiếp này, ta sẽ cùng nàng bắt đầu lại.]