Chương 13.1: Hảo cảm của một người tăng vùn vụt, người còn lại rớt ầm ầm

Khi Loan Minh đến tìm Diệp Xu vừa khéo bắt gặp nàng đang dạo phố mua đồ cùng Trì Lang.

Diệp Xu hơi bối rối, theo phản xạ ôm chặt Trì Lang trong lòng.

Loan Minh liếc nhìn sinh vật trong tay nàng: “Chó hoang nhặt được trên đường à?”

Trì Lang trợn mắt nhe răng với hắn ta.

“Còn hung dữ.” Loan Minh ra vẻ chán ghét.

Diệp Xu vội vàng vuốt lông dỗ dành Trì Lang, nhỏ giọng thủ thỉ: “Dù có dữ thì ta cũng muốn nuôi.”

Câu ấy là nói cho Trì Lang nghe.

Nhưng Loan Minh cũng nghe.

Từ sau khi hắn ta rời phủ, Diệp Xu chỉ có một mình, hẳn là cô đơn tịch mịch, nuôi một con chó bầu bạn cũng tốt. Nghĩ vậy, hắn ta gật đầu: “Được. Nuôi đi.”

Diệp Xu ngẩng đầu, ngạc nhiên không thôi.

Tuy tâm tính tên này u ám nhưng vẫn khá rộng lượng.

Chào hỏi qua loa xong, Diệp Xu chợt nhớ đến chuyện mua đan dược, tò mò hỏi: “Vừa rồi chàng nói gã lừa ta?”

“Mấy thứ đó của gã chẳng đáng năm viên linh thạch trung phẩm.”

“Cái gì? Đây là linh thạch trung phẩm?” Diệp Xu hoảng hốt, vội nhét linh thạch lại vào túi.

Dẫu sao cũng là người xuyên không, kiến thức cơ bản nàng vẫn nhớ rõ. Một viên linh thạch trung phẩm tương đương một trăm viên hạ phẩm.

“Nàng không nhận ra?”

“Ta thấy nó đẹp nên xin Lang Thần, hắn ta chỉ nói là linh thạch chứ chẳng nói là loại gì.” Diệp Xu nhỏ giọng đáp, đồng thời âm thầm nhéo vào người Trì Lang, trách hắn ta không nhắc trước khiến nàng suýt thành kẻ ngốc.

[Ta cũng đâu có biết.]

Trì Lang hậm hực vặn vẹo thân mình, đuôi quét qua cằm Diệp Xu để “trả đũa”.

Loan Minh vốn còn nghi ngờ nguồn gốc linh thạch của Diệp Xu, giờ nghe xong thì không nghi nữa, chỉ là giận hơn. Hắn ta thò tay lấy lại năm viên linh thạch kia.

Diệp Xu vội vàng giơ tay giật lại: “Chàng làm gì đấy?”

“Coi như ta chưa ngăn đi.” Loan Minh tránh tay nàng, thẳng tay ném linh thạch cho người bán hàng.

Người bán hàng như ôm phải củ khoai nóng, tay run run nâng linh thạch.

“Còn không mau gói hết đống này cho ta.”

“Dạ dạ.”

Loan Minh nhận lấy gói đan dược, tay trái xách thuốc, tay phải vòng qua eo Diệp Xu, kéo nàng về phủ.

Diệp Xu quyến luyến ngoái đầu, nhìn về phía năm viên linh thạch trung phẩm mà lòng đau như cắt.

Loan Minh thấy dáng vẻ luyến tiếc ấy, tâm tình chợt lạnh xuống: “Không nỡ?”

“Ừ.”

[Cảnh báo: Hảo cảm của Loan Minh -10!]

Lâu lắm rồi cái hệ thống chết tiệt kia mới chịu ló mặt, vừa xuất hiện là trừ hảo cảm. Diệp Xu nghiến răng ken két mà vẫn phải cười ngọt ngào, dịu dàng nép vào ngực Loan Minh: “Ta chỉ có chừng ấy linh thạch, giờ tiêu sạch rồi, sau này biết lấy gì mua linh đan diệu dược giúp chàng tu luyện đây?”

“Chỉ có mấy viên đó thôi?”

“Đúng vậy! Tên Lang yêu đó keo kiệt lắm, ban đầu còn nói đưa hết linh thạch cho ta, chưa bao lâu đã lật mặt.”

Diệp Xu gọi từ “Lang Thần” thành “Lang yêu”, bao nhiêu lời ân tình đều biến thành oán trách. Loan Minh nghe xong, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.

Vì đã quen sống che đậy cảm xúc, hắn ta cũng không bộc lộ quá nhiều, chỉ siết nhẹ bàn tay đang ôm eo nàng như muốn khảm nàng vào tận xương tủy rồi mang theo đến Huyền Thiên Tông: “Đan dược này là mua cho ta?”

“Ừ.” Diệp Xu thuận thế tựa đầu vào vai hắn ta, tay len lén véo miệng Trì Lang, sợ hắn ta không nhịn được mà sủa lên, làm lộ thân phận sói chứ không phải chó.

[Đồ nữ nhân xấu xa. Đó là linh thạch của ta. Đan dược cũng của ta.]

“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mua đan dược cho ta?”

“Cho chàng tu luyện. Như vậy chàng sẽ không cần hút linh lực của ta nữa.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện lặt vặt.