Chương 12.1: Ta muốn để thê tử của ta dùng Tiên Lệnh này

Diệp Xu sắp phát điên.

Trước kia nàng từng mơ mộng được các công tử tuấn tú vây quanh, sống cuộc đời như hoa trong rừng xuân. Giờ thì hay rồi, mỹ nam cực phẩm thật sự xoay quanh nàng ngày đêm, mười hai canh giờ đều kè kè không rời, đến cả lúc nàng đi tiểu tiện cũng muốn theo sát từng bước. Nàng sống trong trạng thái sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Diệp Xu ngẩng đầu hỏi: “Chàng không tu luyện sao?”

Loan Minh thong thả đáp: “Ta đã tu luyện đến kỳ Luyện Khí. Chờ sau khi vào tông môn được ban cho bảo cốt Trúc Cơ mới có thể tiếp tục đột phá.”

“Không phải chàng sắp đến Huyền Thiên Tông rồi sao? Sau khi chàng rời đi, ta có thể rời khỏi Loan gia không?” Chỉ thiếu nước Diệp Xu nói trắng ra rằng nàng muốn đi càng xa càng tốt, dập tắt triệt để chuyện hắn ta lo sợ nàng sẽ tàn sát cả Loan gia.

Loan Minh dứt khoát từ chối: “Huyền Thiên Tông tổ chức thí luyện chiêu sinh ba năm một lần. Lần tiếp theo là năm sau. Đến lúc đó, ta sẽ giúp nàng vượt qua thử thách. Sau này ta và nàng sẽ là đồng môn, cùng tu hành tại Huyền Thiên Tông.”

Ánh sáng trong mắt Diệp Xu tắt hẳn.

Nàng muốn mạnh mẽ.

Nhưng không muốn sống dưới đôi cánh bảo hộ của Loan Minh.

Nếu cam tâm làm cái bóng của hắn ta, tâm cảnh nàng vĩnh viễn không thể đột phá, cả đời này cũng chỉ là con rối bị hắn ta điều khiển bằng một sợi dây vô hình.

Nàng muốn trở thành người mạnh nhất, chứ không phải là kẻ gần mạnh nhất, rồi phải xếp dưới ai đó.

Vốn dĩ Loan Minh định đưa Diệp Xu cùng tới Huyền Thiên Tông để năm sau tham gia thí luyện. Nếu nàng không qua được, hắn ta sẽ giao Tiên Lệnh cho nàng.

Lần tranh đoạt Tiên Lệnh lần này do đại trưởng lão Huyền Thiên Tông chủ trì, lão vốn xem trọng Loan Minh. Sau khi xử lý xong việc, lão muốn đưa hắn ta trở về tông môn.

Loan Minh thành thật nói: “Ta muốn để thê tử dùng Tiên Lệnh này.”

Sắc mặt đại trưởng lão lập tức sa sầm: “Loan Minh, xưa nay việc mua bán Tiên Lệnh đều là âm thầm thực hiện. Ngươi nói ra trước mặt ta như vậy, không sợ ta thu hồi của ngươi sao?”

Loan Minh chắp tay: “Tình cảm phu thê ta sâu đậm, không muốn người đầu bạc kẻ đầu xanh. Năm sau ta sẽ tham gia thí luyện, cùng thê tử tu hành tại Huyền Thiên Tông, đồng tâm hiệp lực, góp sức phát triển tông môn.”

Dù gì cũng là mượn danh, nhưng nghe thì vẫn có lý do tình cảm, không đến mức quá đáng.

Đại trưởng lão nhìn hắn ta một lát rồi nói: “Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, cần gấp rút tăng tiến tu vi. Hôm nay theo ta trở về tông môn, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi tặng Tiên Lệnh cho thê tử.”

Loan Minh chau mày, do dự.