Chương 9.3: Cẩn thận ẩn nhẫn tu luyện

Loan Dần đảo mắt một cái: “Nếu phụ thân không muốn làm trái ý Khánh lão gia, nhi tử có một cách khác.”

“Cách gì?” Lão gia dỏng tai lên.

Loan Dần ghé sát tai phụ thân: “Linh lực của nội đan Lang Thần rất sung mãn, chúng ta chỉ cần hấp thu một ít cũng đủ hưởng lợi. Minh nhi sắp đi đoạt Tiên Lệnh, ta và phụ thân âm thầm nếm thử một chút cũng chẳng sao cả.”

Lão gia vuốt râu, mắt ánh lên vẻ da^ʍ tà: “Kế này thật tuyệt.”

Vài ngày sau.

“Minh nhi, hôm nay là ngày đoạt Tiên Lệnh, sao con vẫn chưa xuất môn?”

“Ta không đi.”

“Tại sao?”

Loan Minh liếc nhìn Diệp Xu đang nằm yếu ớt trên giường: “Nàng bệnh rồi, ta phải chăm sóc nàng cho tốt.”

“Con hồ đồ rồi. Vào được tiên môn sẽ được đọc vô số sách vở quý hiếm, tốc độ tu hành sẽ tăng mấy lần.”

Loan Minh bình thản nói: “Chỉ cần song tu với nàng ta cũng sẽ đạt được lợi ích vô tận. Vào hay không vào tiên môn, với ta không quan trọng.”

“Vậy thì con cứ đi đoạt Tiên Lệnh, ta sẽ chăm sóc nàng.”

Loan Minh lắc đầu: “Ta không đi.”

Tất cả tai ương đều bắt đầu từ Tiên Lệnh.

Không có Tiên Lệnh, cả nhà hắn ta đã không chết thảm.

Dù Loan Dần khuyên bảo thế nào, hắn ta vẫn không lay chuyển.

Ngay cả lão gia cũng không làm gì được.

Loan Minh đuổi sạch mọi người ra khỏi phòng rồi ngồi bên giường, đút thuốc cho Diệp Xu uống.

Trong lòng Diệp Xu đầy cảnh giác.

Từ khi tỉnh lại, dù chưa mở mắt nhưng những tiếng thì thầm vẫn vang bên tai:

[Không. Nhất định không thể để nàng đi.]

“Nhưng giữ nàng bên mình quá nguy hiểm.”

[Không nỡ để nàng rời đi, lại sợ nàng làm hại người, hay là chặt tay chặt chân, để nàng không thể phản kháng?]

“Không còn đôi tay mềm mại, đôi chân linh hoạt, làm sao nàng ôm ta? Làm sao quấn lấy ta? Nàng còn là nàng sao?”

[Vậy thì hút linh lực, phế bỏ đan điền, để cả đời nàng không thể tu hành.]

“Mười mấy năm sau dung nhan tàn phai, vài chục năm sau vẫn phải chết đi, làm sao nàng có thể đi cùng ta suốt đời?”

Tâm trí Loan Minh đã hoàn toàn méo mó.

Diệp Xu không ưa nam nhân bệnh kiều.

Tà mị phát cuồng, xa thì đẹp, gần thì sặc mùi máu.

“Há miệng ra.”

Diệp Xu khẽ mím môi, uống thuốc trong muỗng.

Đắng quá.

Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại như bánh bao bị bóp.

Loan Minh thấy thế vội đặt bát thuốc xuống, lông mày cau chặt.

Sợ hắn ta phát điên, Diệp Xu vội vã bưng bát lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, úp bát xuống bàn, không chừa giọt nào, trên gương mặt hoảng sợ còn gắng gượng nở nụ cười lấy lòng: Ta đã uống xong rồi...Ta rất ngoan...”